12.02.2010

Heal The World

Wow!! bà dzà gởi hình oài... đã đã đã  :D





Phù... giả dạng :))
Hôm bữa mình có tham gia 1 khóa của anh Tâm... hay gớm...
có 1 bài nhạc rất hay... 

nhấp vào để xem trên youtube nha...
Nào... vì tuơng lai của chính mình :D

11.16.2010

Một trưa nóng nực

Hum bữa đuợc cá xấu chúa tặng sinh nhật... hụt... he he he... Nó cho mình 1 tràng bài hát... Nghe mún nhũng não lun lun...
Nghe 1 bài đỡ bùn ngủ nào...


Hôm trước có vào thành phố tham dự CLB của gaukon... Mọi ngừơi vui lắm... mình thi nhát cấy...
hehe... ráng để dành 2 tuần nữa đi coi phim nào... HP 7...!!!
Vào học trên này, biết đựơc, mình chẳng là cái gì cả, hok giỏi, không thông minh, không siêng.... khá hụt hẫng lắm chứ. Thay đổi mà chẳng đem lại kết quả gì hết à...
haiz!!
Nghe lại lệ đêm dzậy.


Vẫn sống bằng niềm tin đã có :D
-----------------
chiều nay tập AErobic...
kinh khủng quá đi mất :( thoát khỏi cái môn quái ác này kỉu gì giờ nhỉ...??
hjc!!
Chán... hết bít viết gì goài... thôi vậy....

10.29.2010

29.10.2010

Thế là học xong quân sự rồi... khỏe quá... ^^!
Ngày cuối, ngồi bịch duới đất, trưóc hồ đá... gió ngông, lồng lộng....
Nghe mấy thằng bạn đánh ghita... ấm lòng....


không ngờ tiếng ghita lại có một cảm giác khó tả đến vậy...

mấy ngày ở quân sự... đọc gần xong quyển Tru Tiên gòai.
Có vài câu khá hay: "rồi ta thấy ngươi từ từ thay đổi mà chẳg là được gì, đã biết sẽ không có tương lai, nhưng nếu trong tim ấm áp, thì dù biết phía trước có u ám, cũng không còn đáng sợ nữa... "
haiz... kiếm hiệp mà toàn thấy tình cảm...

Bâng khuâng đứng giữa đôi dòng nước.
Chọn 1 dòng hay để nuớc trôi đi?
Từ dạo ra đi tìm lẽ sống.
Biết tìm đâu lòng mẹ cánh tay êm!?
Cái này là lũ quỉ Nhân Văn sáng tác nè... :D tối mốt nó làm lễ halloween nữa chứ. Đúng là ham chơi hết sức @@!!
Nay sinh nhật Mỹ Linh. Bả sẽ đi du học... :( haiz!!! thôi ráng sống cuộc đời mình đã chọn nhéBlog.Uhm.vN
Thôi vậy... chẳng biết viết gì nữa... đôi khi mình thèm mơ mộng như ngày ấy... :D
Lời 1 hướng dẫn viên du lịch: "Cuộc sống bắt nguời ta phải thay đổi"Blog.Uhm.vN

10.08.2010

For alway, for ever

Cuối tuần rồi... mừng quá.... còn phải chịu đựng 21 ngày nữa thoai...
he he he!!
Đang ở phòng net, cảm giác online lúc nào cũng tuyệt vời, ^^!
Úi Ùi
Haiz...chẳng biết viết gì nữa... chút tí coi Hoài Linh diễn hài nào...












10.04.2010

rain drop...

àk... cuối cùng cũng được online goài, nghe nhạc trong tiếng mưa đầu đông, êm quá đi mất...


he he he.
Ở Sài Gòn mà cứ như ở Hà Nội... sáng ẩm, âm u...
Nay trốn quốc phòng ra net chơi... thôi rồi...
hjc...

Bữa về nhà... có xem 1 tập phim... The english patient thì phải... có 1 câu rất hay: "Vì trái tim là 1 nơi rực lửa, lỗi lầm cũ bao giờ khiến con người đau khổ suốt cuộc đời?"
Ôi! lại nói nhảm goài ^^!
"Người ta thì nhớ 1 ánh mắt sài thành, còn mình thì nhớ gì nhỉ ?" Ai nói vậy...http://matcuoi.com
"Thứ mình hết sức giữ gìn lại bị người khác phá đi trong chốc lát, liệu có vui hok ?http://matcuoi.com
haiz...
tào lao...
mấy nay lại nhớ quê quá trời...
nghe đỡ 1 bài cho đỡ nhớ nào...http://matcuoi.com

http://matcuoi.com
okie! cảm thấy vui vui khi được viết entry này quá
he he he!!
1 bài cuối goài out thoai.

Ùm. Còn chuyện bà TA chẳng biết sao nhỉ. Thôi để bả tự xử, mình chẳng tiện góp ý chút nào... Tình cảm thật là... hết sức rắc rối...http://matcuoi.com con nít như ta làm sao hĩu được...
Nói chứ mình cũng thèm gái lắmhttp://matcuoi.com.
End day.
Mai học quốc phòng, ăn cơm heo thoai>_

8.29.2010

18 việc ngốc nghếch mà hầu hết ai cũng từng làm

1. Dùng tay xát đi xát lại trong thùng gạo

2. Cố tình bước từng ô 1 trên những ô gạch lát đường (không được bước ra ngoài, bắt buộc phải bước trong ô)

3. Dùng gương phản chiếu ánh nắng mặt trời, chiếu đi chiếu lại

4. Đặt tờ giấy trắng lên trên đồng tiền xu, rồi dùng bút chì tô cho đến khi xuất hiện hình trên tờ giấy

5. Ăn xong kẹo rồi, gấp vỏ kẹo lại thành hình như cũ

6. Cho cả 2 chân lên xe đẩy hàng trong siêu thị rồi trượt

7. Dán tờ giấy có ghi " Tôi là đồ ngốc" vào sau lưng bạn

8. Đứng bên trái người khác nhưng lại đập vào vai phải của họ

9. Dẫm vào bóng của người khác

10. Vứt dép ở cửa phòng người khác xuống dưới tầng

11. Nhảy lên thanh lan can của cầu thang trượt xuống dưới

12. Đi về hướng ngược với chiều của cầu thang điện

13. Dùng bút dạ quang tô móng tay

14. Xoay xoay ô dưới trời mưa

15. Ở nhà 1 mình, thường đứng trước gương học nhảy, diễn kịch or hát hò

16. Đi trên đường nhìn thấy chó thì giả tiếng mèo kêu, thấy mèo thì giả tiếng chó sủa

17. Cầm ô đi dưới trời mưa, cố tình đi vào chỗ mưa thật to để nghe tiếng mưa, thấy thoải mái

18. Bóp bóp túi ni lông đựng hàng(loại túi chống va đập có nhiều bong bóng)

(st)

8.28.2010

OMG

chậc chậc!! nói mấy tháng trước giờ mới thực hiện... hok biết tụi nó có chém mình hok taBlog.Uhm.vN
haiz!!

Blog.Uhm.vNBlog.Uhm.vNBlog.Uhm.vNBlog.Uhm.vNBlog.Uhm.vNBlog.Uhm.vNBlog.Uhm.vN


8.26.2010

Nô Sì mók king

hận đời!!
dọn ra khỏi phòng goài!
hjc... 
mệt!! sáng đu qua đu lại như spider man. X
Xách hết giấy vụn đem bán, được có 50K. Công sức 3 năm trời... Hjc!!
Tất Nhiên nhữg cuốn tập kỉ niệm phải giữ lại chứ...
Như 1 cái bìa vở có cái bảng tên như thế này...
Trường THPT Nguyễn Đình Chiểu
Họ và tên Nguyễn Hoàng Hiếu
Lớp nằm trên mươi ^^!
Môn Nô Sì mók king
Năm học 2008 trở lên.

8.23.2010

Vài Lần Đón Đưa



Lần đầu nghe bài này, không phải trong khung cảnh lãng mạn gì. Trái lại, lúc đó mình đang mồi hôi nhễ nhại, đầu óc lùng bùng, chân mỏi nhừ  vì chạy lên chạy xuống phục vụ khách.


Ai đi theo em mấy lần phố mưa
Mưa bay theo em áo dài đón đưa
Hồn tựa là mưa, mưa vọng hát
Rồi bài hát cất lên...


Giọng Lê Hiếu mượt làm sao. Nhiều người nói anh hát yếu. Có thể là vậy, nhưng đôi lúc cái mong manh trong làn hơi, trong cách luyến láy, cách nhả chữ của anh  lại trở nên hoà hợp với bài hát vô cùng. Đặc biệt là với "Vài lần đón đưa".


Trần Lê là một cái tên khá xa lạ với nhiều người. Nhưng anh cũng không cần phô trương hay nổi đình nổi đám với ai.  Nghe bảo rằng, anh viết "Vài lần đón đưa" cách đây 12 năm, khi còn học Lê Hồng Phong. Học sinh LHP khi đó không thuộc bài hát truyền thống trường, nhưng lại nằm lòng "Vài lần đón đưa" ...

8.21.2010

Cầu vồng ở phía xa

“ Chị biết không, trong một bài dịch trên lớp gần đây của em có một câu hay hay như thế này: “Sợi dây đã đứt, có nối lại vẫn còn cái gút”. Lúc mới vừa đọc xong em bật cười lắc đầu lun! Ghê hen chị!”

Rồi em im lặng… Bất chợt ngay lúc đó tôi muốn hỏi: “Em có sao không?”.

Nhưng tôi đã chọn cách im lặng như những lần trước. Tôi rất vụng trong việc hỏi những câu kiểu như vậy, vụng trong cách an ủi, trong cách thể hiện sự quan tâm… Tôi cũng sợ em nghĩ tôi cho là em yếu đuối nên mới hỏi như vậy… Tôi hướng suy nghĩ của mình đến ý: “Em chỉ đang kể một câu chuyện bình thường. Giọng em nghe cũng bình thường lắm! Có lẽ đã ổn rồi…”

Làm được gì rồi?

Hôm nay đi lo hồ sơ. Chưa xong đâu vào đâu cả.
Bùn Tình!
Có làm 1 bản intro demo. Tính lập 1 cái album mà chất lượng nhạc 128Kbps lập nên mắc công người ta chê cười!

Upload xong hết hình lớp rồi. Mà hok biết MF có xóa file khi lâu quá hok có người dl hok ta?
Nay chơi PW rất lè dzui ^^!
Tối chán quá... Sao mấy nay chúng nó lười online thế nhỉ? Nãy đi chơi. Bà Vân chù ụ, Bm, lúc nào cũng thế...
Ent tối nay của bả là privite!Blog.Uhm.vN
Mai đi làm cho dứt điểm vụ Hs này coi... mệt!! Tối đi nhậu cho dzui dzẻ dzí tụi nó....!!
đang nghe 1 bài của chú Dũng hát... GIấc Mơ Buồn

Ngủ thôi. Đêm nào cũng khuya thế này. hjc!!!

8.20.2010

Còn chút gì để nhớ – Nguyễn Nhật Ánh

.
Tựa đề: Còn chút gì để nhớ
Tác giả: Nguyễn Nhật Ánh
Nhà xuất bản Trẻ
——————————–
.
Mùa mưa về mang theo những  nhớ thương….
“Khi về hỏi liễu Chương đài
Cành xuân đã bẻ cho người chuyên tay ?”
Tôi không thích Nguyễn Du cũng như Truyện Kiều.Có thể vì tôi không hiểu những tâm tư ông viết…hoặc không muốn hiểu. Nhưng khi đọc 2 câu thơ trên, đối với tôi, là một cảm xúc lạ kỳ, thấp thỏm, day dứt, băn khoănv à một chút chua xót.
Những tác phẩm của chú Ánh, những mối tình đầu tiên trong sáng và dịu ngọt nhưng dường như không có một “happy ending” như ta thường mong ước

8.17.2010

Hơi... điên!!

Mai là đi chơi. Có ai ta?  Tũn, gấu, mập, đen, dzí mỏ hô, Hà Heo, Trang, Tí Chuột, con ông Hiếu nữa...
Hy vọng là vui... biết sao được... phải vui chứ...
Vài Ngày trước, à... là ngày hôm qua của ngày hôm qua....
Có nhớ lại 1 tí, về nhiều điều mình đã quên mất...

8.15.2010

Vừa biết dấu yêu

Phố của ta, thư này ta gửi riêng người
Ta chợt nhớ người, nhớ đến nôn nao, khi chiều nay ta nghe Quốc Bảo trong lúc đang làm việc, và Thư Lê hát lên bằng chất giọng còn chưa hết ngây thơ "Tóc ai bay ngang lưng trời, nhớ đem mây về trần đấy nhé!"

Xưa ta nghe Vừa biết dấu yêu ở một piano bar, cô ca sĩ ở đó cũng có giọng ca ngọt ngào rất hợp với bản nhạc. Ta đến một mình, chọn chỗ ngồi gần khung cửa sổ lắp kính trong suốt, nhìn ra một con đường sôi động lúc nào cũng tấp nập người xe, nhưng mọi tiếng động đã bị nhốt hẳn bên ngoài.

Ảnh ChitXinh

Hãy đọc và cảm nhận

Nguồn violet.vn
Bản chất của thành công

     Đã bao giờ bạn tự hỏi thành công là gì mà bao kẻ bỏ cả cuộc đời mình theo đuổi? Phải chăng đó là kết quả hoàn hảo trong công việc, sự chính xác đến từng chi tiết? Hay đó là cách nói khác của từ thành đạt, nghĩa là có được một cuộc sống giàu sang, được mọi người nể phục? Vậy thì bạn hãy dành chút thời gian để lặng mình suy ngẫm. Cuộc sống sẽ chỉ cho bạn có những người đạt được thành công theo một cách giản dị đến bất ngờ.

     Thành công là khi bố và con trai có dũng khí bước vào bếp, nấu những món ăn mẹ thích nhân ngày 8-3. Món canh có thể hơi mặn, món cá sốt đáng lẽ phải có màu đỏ sậm thì lại ngả sang màu… đen cháy. Nhưng nhìn mâm cơm, mẹ vẫn cười. Bởi vì hai bố con không thể thành công trên “chiến trường” bếp núc, nhưng lại thành công khi tặng mẹ “đoá hồng” của tình yêu. Một món quà ý nghĩa hơn cả những món quà quý giá, hạnh phúc ấy long lanh in trong mắt mẹ.

8.13.2010

dê gái thoai chứ yêu thì còn lâu

Hôm nay mệt... nhậu về còn thức đêm tới 3h... hjc...
sáng ăn được tô hủ tíu... lăn đùng ra ngủ típ... 
gặp bà Bông shock hàng nữa chứ...
mệt mệt chìu đi dzí tụi thằng Quang... cũng vui... nói chuyện trên trời, dưới đất... tè le te....
đợi ngày về quê thằng TŨN... ( Thíu tiền nóa... hok trả đc hok ta )
http://matcuoi.com
hên xui đi.
ke ke ke!!
nãy nt với con Vân...1 năm rồi. Ôi thôi phải nói... nó vẫn bùn đời bùn tình như ngày nào...
nhớ nó quá...http://matcuoi.com
sao mình cảm thấy nó mong manh thế này....

ngoài ra đời mình có cái thứ gì đág kể đâu nhỉ... toàn lặp đi lặp lại... bạn bè thoai...
"dê gái thoai chứ yêu thì còn lâu"http://matcuoi.com
tối tối tự hứng viết lách...
rốt cuộc... chẳng biết nên viết đề tài nào...
Vốn sống hẹp quá xá....

dòm lại cái entry nào....

  1. xuống hàng không chấm
  2. dùng quá nhìu dấu 3 chấm
  3. đầu dòng không viết hoa...
  4. Emo toàn là "đê tiện"
  5. title gì mà gê thế...
  6. gớm nhất là cái liệt kê này...
end day..!!!

8.11.2010

music in Phineas and Ferb

You Snuck Your Way Right Into My Heart - Phineas and Ferb


This song is called You Snuck Your Way Right Into My Heart from the episode Dude, Were Getting The Band Back Together and is sung by the band Love Handel

Phải làm gì khi rớt Đại học?


“Phải làm gì khi rớt ĐH?”

Tôi lưỡng lự nhưng vẫn nhấn Send cho cả list. 5’ sau điện thoại nhấp nháy: “Khóc cho đến khi mệt lả rồi ngủ vùi. Sáng thức dậy, rửa mặt và mở cửa bước ra ngoài: Mình đang ở nhà!”

“Thật ngớ ngẩn!” tôi lẩm bẩm. Và đó là tin nhắn duy nhất tôi nhận được sau khi tôi quyết định nhét điện thoại vào túi quần rồi xỏ dép lông ngông bát phố, không quên chào mẹ đang tựa cửa ngóng về phía nào. Xa lắm!



“Phải làm gì khi rớt ĐH?”

Tôi đút tay vào túi quần đảo mắt nhìn quanh. Nhà. Cây. Xe. Đường. Cột điện. Tất tần tật đều cũ rích. Những thứ này hàng ngàn lần lặp đi lặp lại trước mắt tôi, quen thuộc đến nỗi tôi có thể biết được dưới chân mình có bao nhiêu vết nứt mà không cần nhìn xuống. Những thứ quá quen thuộc thường dễ gây nhàm chán và chẳng bao giờ ta muốn ngó tới. Như cái công viên chỉ cách nhà tôi 17 cây cột điện, dù hồi nhỏ thường nghêu ngao ở suốt bên cái cầu tuột, bên vòng xoay con ngựa,… bây giờ tôi chẳng buồn liếc mắt đến. Năm tháng đi qua, tuổi đời chồng chất, người ta thường không muốn làm những gì mà bản thân xem là trò trẻ con. 18 tuổi. Chưa hẳn là người lớn, nhưng cũng đủ để tôi không đụng vào những trò tiêu khiển mà tôi xem là nhàm chán và cũ rích đó.

8.05.2010

mùa hè sôi động ost

hehe... tâm thần quá nhe... cứ tưởng là lại xóa blog nữa goài chứ... ^^!
nghe vài bài hát trong phim Mùa Hè Sôi Động... hay quá...
đợi chúng nó lấy bằng lái mà sót cả ruột... \:D/
cám ơn đời vì ta có nhau... :X

Download playlist mùa hè sôi động ost

8.01.2010

Lí do...

1 là đụng chạm quá nhìu...
2 là nói chuyện... shock!!
Quá trớn... hok ngờ mình trong con mắt của nó đó giờ như thế đấy.
Biết được còn tức hơn... haiz...
Sao con nhỏ đó cứ thik làm người khác buồn thế nhỉ??? Hum qua béc nó buồn... mà chẳng biết nói gì... chán gớm...
hum nay còn dài... linh cảm tối có chuyện...

7.31.2010

đọc lại vài dòng... ngày xưa ta viết.

Hôm nay tính vào blog cũ, định xóa những dòng chữ ngờ nghệt mà còn nhỏ viết... xóa để quên vài thứ, vài người...http://matcuoi.com
Tức thật, xóa chẳng đc. Mịa bà!!http://matcuoi.com
đọc thấy hồi đó mình sống 1 cuộc sống thật kinh dị... giờ mình còn thấy gê tỏm cái cách sống ấy...
thôi cũng kệ vậy... trải qua rồi thì hok nhắc lại ^^!http://matcuoi.com
copy nó vào đây để béc hồi xưa sến thế nào... viết y chang tập làm văn...pó tay...http://matcuoi.com

Có thể một ngày chúng mình sẽ lại yêu



Có thể một ngày chúng mình sẽ lại yêu
Nhưng không phải yêu nhau,
Mà là yêu người khác.

Anh sẽ nắm tay một người con gái
Dịu dàng hơn cả vuốt tóc em ngày xưa
Em vẫn lo lắng mỗi khi trời mưa
Nhưng đi đưa áo cho một chàng trai khác…

Bức ảnh cô gái kia có vô tình đi lạc
Em cũng chẳng ngồi tô vẽ cho xấu xí hơn em
Anh rồi cũng chẳng còn ghen,
Những chỗ không anh, em diện màu áo mới.
Tại đường phố đông người
Nên chúng mình cứ mặc sức lướt qua nhau.

Có thể một ngày em mặc áo cô dâu
Anh chụp ảnh cùng nhưng không làm chú rể
Những đứa con của em sẽ yêu thương cha mẹ
Trong bức tranh tô màu chẳng có khuôn mặt anh…

Giông bão đi qua ô cửa màu xanh
Em sẽ làm thơ về tiếng cười con trẻ
Về bữa cơm,về ngôi nhà và người em yêu hơn cả
Như anh nghĩ về vợ mình,về hạnh phúc bền lâu.

Có bao nhiêu sao sáng trên đầu
Em từng nghĩ chỉ anh là duy nhất
Nhưng cuộc đời nào đâu phải cổ tích
Chàng chăn cừu cũng đã bỏ đi xa…

Em ngồi nghe lại những bản tình ca
Vẫn dịu dàng, vẫn thiết tha như thế
Vẫn say mê như chưa hề cũ
Nhưng sao chẳng đoạn điệp khúc nào lặp lại như nhau?

(Sưu tầm)


7.26.2010

Những người lạ cuối cùng

Bốn Mắt đã thu xếp hành trang cho một chuyến đi không biết về đâu. Bạn bè ai cũng ngạc nhiên, ngoại trừ Đầu Đinh.

Cô gái nhỏ trong thành phố lớn
Bốn Mắt đã thu xếp hành trang cho một chuyến đi không biết về đâu. Bạn bè ai cũng ngạc nhiên, ngoại trừ Đầu Đinh. Đầu Đinh biết rõ Bốn Mắt đang nghĩ gì. Bốn Mắt sinh ra và lớn lên ở Sài Gòn, nhưng dường như trái tim của nó chẳng bao giờ thuộc về nơi đây. Trái tim của Bốn Mắt được nổ tung thành từng mảnh nhỏ, trải dài khắp mảnh đất hình chữ S, như nhắc nhở nó đừng bao giờ dừng chân.
Bốn Mắt sẽ không thi đại học, không phải vì nó đã hết tha thiết với ngành du lịch, mà vì nó không còn thời gian để học hết chừng ấy năm, cuộc sống của nó ngắn hơn người khác rất nhiều, vì thế nó cần bước đi nhanh hơn để nắm lấy tất cả những gì nó muốn thực hiện.
Một chiếc nón lưỡi trai, một chiếc máy ảnh, một cây đàn guitar đeo xéo vai, cô gái nhỏ với áo pull quần jeans và đôi giày bata đứng trước cửa nhà Đầu Đinh, làm dấu hiệu như người thủy thủ đang chào tạm biệt mảnh đất của chính mình để ra khơi. Từ trên ban công, Đầu Đinh vẫy tay với Bốn Mắt, cậu không dám bước xuống gần hơn để chào nó, vì sợ rằng mình sẽ nắm chặt tay và xin Bốn Mắt đừng đi nữa. Đầu Đinh không muốn xa Bốn Mắt. Bây giờ và về sau cũng thế.
- Bốn Mắt, cậu phải về để còn đi điều trị... - Đầu Đinh nói vọng từ ban công xuống đất.
- Đừng lo, tớ không ngã gục trên đường đi đâu!
Nụ cười trong veo của cô gái nhỏ trong lòng thành phố lớn. Bốn Mắt đi rồi, thành phố sẽ nhớ lắm, Đầu Đinh sẽ nhớ lắm, cả con gà bông trong phòng của Bốn Mắt cũng sẽ nhớ những vòng tay ôm siết của cô chủ nó mỗi đêm. Nhớ lắm!
Những người lạ ở toa số 3
Bốn Mắt vẫn dõi theo những khung cảnh đang chạy vút qua. Thi thoảng chóng mặt, Bốn Mắt lại tháo cặp kính của mình, đưa tay ôm mắt như đang khóc, những lúc như thế, nó cảm giác những người lạ ngồi gần đấy đang nhìn mình chăm chú. Khi Bốn Mắt nuốt vội những viên thuốc giảm đau, chị tóc dài dường như chỉ chờ cơ hội này, để có lí do bắt chuyện ngay:
- Em bị bệnh à?
- Dạ.... nhưng không hề gì, em khỏe!
Chị cười nhẹ. Tên chị là Bướng Bỉnh. Chị đang trên chuyến tàu hướng ra biển, vùng quê nơi chị lớn lên. Chị Bướng Bỉnh xinh đẹp, học giỏi, tốt nghiệp Đại học Kinh tế nhưng lại đi làm báo. Gia đình chị không ủng hộ, ba chị muốn chị quản lí công ti của ba tại trung tâm thành phố. Trên chuyến tàu này, chị đang tự học cách thuyết phục gia đình, tiếp sau đó chị học cách từ bỏ ước mơ nếu như thuyết phục bất thành.
Người phụ nữ vểnh tai nghe ngóng từ nãy giờ, chen ngang:
- Đừng bao giờ từ bỏ ước mơ của mình, cô gái!
Chị Bướng Bỉnh quay sang nhìn với vẻ ngạc nhiên, rồi chị lại nở nụ cười thân thiện:
- Nhưng nếu lỡ ba mẹ con vẫn khăng khăng muốn con sống theo ý họ?
- Thì con cứ sống theo ý họ, nhưng cứ nuôi ước mơ ở đấy, rồi cơ hội sẽ tìm đến.
Ông lão ngồi cạnh cửa sổ cười khanh khách, vứt điếu thuốc ra ngoài cửa rồi lướt mắt nhìn lần lượt cả ba người, đoạn ông cầm tờ báo, nheo mắt và đọc. Người phụ nữ quay sang Bốn Mắt và hỏi:
- Còn con, đang học gì đấy?
- Con vừa xong lớp 12 ạ.
- Rồi tính sau này sẽ làm gì?
Chị Bướng Bỉnh nhìn Bốn Mắt, nôn nóng chờ nghe câu trả lời.
- Con không biết...
Bốn Mắt không muốn nghĩ đến chuyện sau này. Bởi nó làm gì có cái “sau này” để mà tính? Cả ba nói sang chủ đề khác, người phụ nữ trò chuyện như một nhà triết học, với những triết lí khá thấm thía mà cả Bốn Mắt và chị Bướng Bỉnh đều bị thu hút. Chập tối, ông lão quay sang nhìn Bốn Mắt:
- Nhóc! Chơi đàn cho lão nghe đi...
Những người lạ trong toa xe đồng loạt nhìn về phía Bốn Mắt. Không ngần ngại, Bốn Mắt bắt chéo chân, ôm đàn và ngồi hát. Ông lão châm một điếu thuốc, rít một hơi dài rồi ngân nga hát theo, bỗng chốc, những người lạ trở thành người quen, toa xe như đang ấm dần lên theo những nốt nhạc trầm buồn.
“Người nằm xuống nghe tiếng ru
Cuộc đời đó có bao lâu mà hững hờ”
Bốn Mắt nhìn ông lão đã ngủ thiếp đi tự khi nào, bỗng thấy mình và ông lão giống nhau quá, đứng cùng một vị trí, gần với đường ranh giới mỏng manh.
Cuộc đời đó có bao lâu mà hững hờ?
Bình minh trên cánh đồng
Tóc Xù nhảy cẫng lên khi thấy Bốn Mắt từ phía xa, hai con nhóc bay đến ôm nhau như hai đứa con nít chục năm mới được gặp lại. Tóc Xù còi cọc và lấm lem hơn ba năm về trước. Từ khi ba mẹ mất trong căn nhà cháy năm ấy, Tóc Xù từ bỏ ước mơ và về quê làm ruộng với ông bà. Nhưng Tóc Xù chỉ mất thăng bằng một thời gian thôi, vì hoàn cảnh, nó thu nhỏ ước mơ của mình, vừa làm ruộng vừa tự học để đi dạy cho trẻ em vùng quê nghèo, và Tóc Xù hạnh phúc về những gì nó đang có.
Lại một ráng chiều bình yên trôi qua. Ngày thứ 20 trong chuyến hành trình bất định của Bốn Mắt. Lũ trẻ nô đùa hồn nhiên trên lưng trâu, nhảy ùm xuống những con sông dịu mát. Bốn Mắt dang tay giữa cánh đồng, nhắm mắt và khẽ mỉm cười. Tóc Xù ngồi tựa gốc cây, từ nãy đến giờ nó vẫn chưa nín khóc.
- Thôi đi! - Bốn Mắt vỗ vai bạn - Tao đến đây để chơi với mày, chứ đâu phải để nhìn mày khóc.
- Tao ghét cảnh phải nhìn người thân ra đi lắm rồi... - Tóc Xù khóc tức tưởi - Mày đã hứa sẽ thành hướng dẫn viên du lịch, sẽ thường xuyên dẫn đoàn đến thăm vùng quê này. Mày đã hứa...
Bốn Mắt ôm chầm bạn mình, nó không muốn Tóc Xù biết rằng đây là lần cuối cùng nó về thăm Tóc Xù, nhưng nó cũng không thể để Tóc Xù cứ mòn mỏi chờ đợi một lời hứa không thành.
Tóc Xù khóc sưng cả mắt rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Bốn Mắt không còn biết khóc, khi buồn, nó chỉ biết gẩy đàn và hát, như bây giờ đây, giữa không gian yên bình nhưng đượm buồn, lũ trẻ kéo nhau vây quanh, ngồi nghe tiếng đàn ngân lên giữa cánh đồng chiều:
“Tôi vẫn mơ giấc mơ ngày xưa đấy thôi
Chuyện gì quên nhớ hết những nụ cười
Ngày mai đây hãy tin là thế
Và khi ấy còn nhận ra nhau.”
Sáng tinh mơ, Bốn Mắt vác máy ảnh ra đi. Nó không bao giờ quên lưu lại những bình minh mà nó đã được thấy trên mọi nẻo đường. Đối với nó, không có khoảnh khắc nào đẹp hơn bình minh trên những vùng sông nước.
Chào tạm biệt Tóc Xù để tiếp tục cuộc hành trình, Bốn Mắt vẫn cười, chỉ đơn giản là tạm biệt thôi, Tóc Xù ạ!

Anh Răng Khểnh và chiếc áo xanh
Ngày thứ 32, Bốn Mắt đang ở cùng đoàn tình nguyện của một trường đại học. Khi dừng chân tại một thị trấn nhỏ, nó gặp anh Răng Khểnh, anh biết được Bốn Mắt đang “đi bụi” và cảm thấy thích nó, thế là xin cho nó được đi theo đoàn.
Nửa đêm, Bốn Mắt bỏ ra ngoài cánh rừng, ngồi bó gối bên đống lửa trại. Dù cố hết sức, nhưng Bốn Mắt vẫn cảm thấy cơ thể mình đang yếu dần đi. Buồn, Bốn Mắt chỉ muốn gẩy đàn và hát, nhưng sợ mọi người thức giấc, nó chẳng biết làm gì hơn với nỗi buồn ngoài việc khóc. Anh Răng Khểnh nghe tiếng thút thít, chạy đến ngồi cạnh Bốn Mắt và im lặng. Khi Bốn Mắt dụi mắt và ngước nhìn anh Răng Khểnh, thì anh cười:
- Nửa đêm chuột kêu chút chít, không ngủ được!
- Em... xin lỗi...
- Không sao. Chuyện gì buồn không nói được thì cứ giữ ở đấy. Đi với bọn anh vui không em, trông em có vẻ mệt?
- Vui lắm anh ạ, chỉ buồn vì sức em yếu không giúp được gì nhiều cho các anh chị.
- Em nấu cơm ngon, đàn hay hết xẩy, vậy là đủ rồi nhóc à! - Anh Răng Khểnh xoa đầu Bốn Mắt - Sau này em cũng là một chiến sĩ áo xanh nhé!
Bốn Mắt chợt kéo nhẹ tay áo của anh Răng Khểnh:
- Anh! Không phải sau này, mà ngay bây giờ, em muốn mặc áo xanh giống như anh.
Anh cười tít mắt và chạy ù vào trong, lấy ra một chiếc áo xanh, ghé tai Bốn mắt nói nhỏ:
- Cho em luôn đó. Thầy có hỏi anh nói lỡ tay để mất rồi!
Bốn Mắt mặc chiếc áo xanh vào người, cái áo quá khổ so với vóc dáng nhỏ bé của Bốn Mắt, trông nó như đang mặc váy ngủ làm anh Răng Khểnh phì cười.

Cô gái nhỏ về với thành phố lớn
Khi Đầu Đinh đến đón Bốn Mắt ở bến xe, Bốn Mắt đang lọt thỏm giữa chiếc áo xanh tình nguyện rộng thùng thình, đôi mắt ấy dường như chứa đựng rất nhiều mảnh ghép cuộc sống. Nhưng Đầu Đinh chẳng bao giờ được biết đến những câu chuyện đó. Bốn Mắt đã ngã gục trong vòng tay của Đầu Đinh ngay tại bến xe ấy. Bốn Mắt mỉm cười, trong đầu nó bây giờ có lẽ là những tiếng đàn vọng lại từ phía cánh rừng, nơi có những chiếc áo xanh đang ca hát bên đống lửa, có cả anh Răng Khểnh với nụ cười mắt hí.
“Mang theo ánh nắng, mang theo tiếng cười
Bắt đầu từ đó ra đi tìm ước mơ...”
Chẳng ai biết được chị Bướng Bỉnh có thể trở thành nhà báo hay không, người phụ nữ kia có phải là một giáo sư triết học? Ông lão hút thuốc ra đi trước hay sau Bốn Mắt? Tóc Xù có còn đang ngồi khóc dưới gốc cây, bên cạnh những đứa trẻ loay hoay tìm tiếng hát?
Không ai có thể nghĩ rằng lần cuối cùng mình gặp một người nào đó lại chính là lần cuối cùng.
Bốn Mắt đi rồi, thành phố sẽ nhớ lắm, Đầu Đinh sẽ nhớ lắm, Tóc Xù sẽ nhớ lắm, anh Răng khểnh sẽ nhớ lắm. Ừ thì, Bốn Mắt cũng nhớ mọi người lắm chứ...
THẨM QUỲNH TRÂN

7.24.2010

Mùa Hạ Cuối Cùng

nhớ không? Lời 1 ai đó...
Bạn bè
Nếu thật là vậy thì nên chân thành với nhau
Hoặc nếu như bạn có những tâm sự thì tô rất là quan tâm dù không nói ra, hiểu chứ?
Bất cứ khi nào, bất kì ở đâu, bạn cảm thấy cô đơn thì hãy gọi cho tôi, dù chưa chắc tôi có thể giúp được gì cho bạn nhưng chắc chắn tôi luôn lắng nghe bạn nói và luôn thành tâm mong bạn hạnh phúc, vui vẻ.
Chuyện buồn, khó khăn, tuyệt vọng, những điều đó không làm cho bạn mập lên tí nào đâu, nhưng có được những người bạn thực sự thì đảm bảo bạn sẽ cười nhiều hơn ý, và dĩ nhiên sẽ tốt hơn đúng hok nè

7.18.2010

gởi con yêu

Hôm qua coi thay lời muốn nói "gởi con yêu", hay... cũng đã lâu rồi chẳng quan tâm gì tới mẹ nhỉ... Đối với mình thì... tình cảm trong lòng... cũng đủ để sống rồi...
một vài bài hát trong chương trình, lưu ở đây, có giận mẹ thì vào nghe...

7.17.2010

chiện vỉa hè

Hiểu lầm nhỏ quanh cô gái nhỏ
(Chiện định 1200 chữ mà ra 2400 chữ, hichichic)


Nguyễn Ngọc Tư
Giang Hồ Con nói, "chút tui đi lấy thứ quý giá nhất của con nhỏ ho lao đó chơi…". Thèm thuồng nào tươm ra mắt ướt ròng khi nó ngó vuốt theo bóng đứa gái chấp chới khuất dạng trong con hẻm tối. Ông già đang ăn bữa chiều với cháo trắng cùng trứng muối, chực nghẹn. Ông nạt nhỏ, tiếng rung bởi môi rung :

- Bậy, mầy. Con nhỏ đó coi bộ hiền…

- Thì sao ?!

- Tội nghiệp nó…

Ông già nói, giọng đuối như sắp khóc.

Nhưng dân giang hồ tuyệt không biết tới hai từ "tội nghiệp…"