Mưa rồi, nhớ hồi đạp xe vòng quanh những góc trong thị xã. Nhớ cảm giác phanh áo chạy qua bờ sông mát lạnh. Nhớ lần mưa làm tinh khôi khuôn mặt người, ấp ám! Nhớ lắm.!
Cũng chẳng lạ khi luôn nuối tiếc quá khứ. Vài năm nữa, có khi mình lại type: "nhớ lắm, nhớ cái tuổi trẻ, ngồi lap viết blog". cũng nên :)
Ít dòng, để biết được, con người ta còn có mấy lúc yếu mềm, khi gặp những điều thân quen xưa cũ. Người từng ngồi gần kề, giờ k còn ngồi gần nữa. Người từng chung đường, giờ không còn đi về chung nữa. Áo trắng học trò cũng phải cất vào tủ và tắm mưa không còn là sở thích của nhau. :( Gặp nhau trong lúc vội vàng sống, chắc gì đã biết đó là ai, và những kí ức mình trân trọng, có biết bao trong đó, người cũng vậy.
Và... chính mình, cũng đã quên ít nhiều.
...