6.14.2012

Dành cho em

Để public lại chẳng dám nói thật lòng mình... nhưng hôm nay hứa sẽ thật...:)
Vợ à, nếu em chấpnhận làm vợ anh:

[~P0r :) ]-[I'm yOurs]:x quyen95: a muon cuoi e that hở
Vanity of Vanities: ừ
Vanity of Vanities: chiu ko
[~P0r :) ]-[I'm yOurs]:x quyen95: chịu
[~P0r :) ]-[I'm yOurs]:x quyen95: *ôm*
Vanity of Vanities: *hun*
:)
thì anh hứa blog này chỉ dành cho mình em thôi nhé... tới khi nào con trai (gái) xuất hiện... thì phải chia với chúng nó đó...
.
Đã hẹn là suốt đời... thì mãi là vậy... nhớ nhé...
.
Nhớ nhau mà ko ở bên nhau.... nhiều điều lắm... ko phải vì ko muốn mà vì lý trí ko cho phép...
"Nhớ mấy lần ngón tay đang vào nhau" :"> nhớ mãi câu nói này... vì nó a có ở đâu, làm gì... ra sao... cũng sẽ, cũng luôn luôn tìm đến em.
.
ko phải là anh tìm ra em... mà em tìm ra anh... đúng ko:) tìm ra anh thì anh mãi là của em... làm sao ai đó cướp đi được. dù... ai đó xinh xắn, đáng iu cỡ nào. tìm ra anh thì ko gì có thể cướp đi được... dù đó là thời gian... điều anh sợ nhất.
Hứa với nhau nhiều điều... xin lỗi cũng nhiều, nước mắt cũng nhiều... ai bảo anh chưa từng rơi nước mắt nhỉ... a cũng biết khóc đó *cười* những chuyện ko vui thì nơi đâu chẳng có... tập chấp nhận và làm quen đi em.
17 tuổi... sợ! a sợ 17 tuổi... những ngày đó tăm tối. a hờ hững nhiều thứ, nhiều người... gia đình và bạn bè... còn 17 tuổi của em tươi sáng lắm... học thêm túi bụi nhé... rồi vẽ nè... rồi bạn bè vây quanh... là trái táo của Nhím, trà sữa, tươi tắn... ngồi ôm tivi :), có ba có mẹ trong bữa cơm, có bé Như chọc ghẹo suốt ngày... Vì hình như còn có 1 người để mơ về 1 tương lai màu hồng dù cuộc sống khá phũ phàng pk.
.
Viết dòng chữ... ko phải để tiếc nuối hôm qua... nhưng... anh sẽ thật sự tiếc nuối nếu hôm nay ko cố gắng, để rồi ngày mai sẽ mất em... 1 chân tình khó tìm gặp...
.
Viết cho em!! người con gái anh thương...

6.09.2012

Sau Cuối

Anh trả em về cho tàn cây
Chúng mình từng ghé thăm mùa hạ trước
Những chiếc lá xanh đã rụng về đâu nào ai biết được
Chỉ còn những xác xơ cành
Trơ trụi, bơ vơ 


Anh trả em về góc quán cũ ngày xưa
Bàn ghế liêu xiêu
Buổi chiều bỏng rát
Chỗ cũ thường ngồi
Giờ mình em hai tay gầy ôm mặt
Ngước lên nhìn
Chiều đã tắt từ lâu 


Anh trả em về cho những đêm thâu
Ngọn đèn say chếnh choáng
Em khe khẽ cười
Đêm trắng mồ côi
Bàn tay tung yêu thương lên trời,
Yêu thương hóa thân thành những vì sao sáng
Huyễn hoặc xa xôi


Và anh
Đã trả lại em rồi
Khối cô đơn đầy ắp
Những ngày xưa