11.01.2023

Phải có tiêu đề

Ta còn nhớ nhau, đã là hạnh phúc của một mối tình.

Còn nhắc tên nhau trong đêm về thao thức.

Còn gìn giữ nhau trong vô vàn tấp nập.

Và trân trọng người hiện tại cùng mình....




7.04.2023

Người ngồi đó, với trăm ngàn thổn thức.

Nghĩ về hạnh phúc đã bỏ ta rồi.

Về quá khứ ,sao đi qua vội vã.

Chẳng còn lời chúng mình nói cùng nhau?


Đôi mái đầu xanh, một con đường vắng.

Trời cao trong vắt như mắt người yêu.

Bỗng mưa tí tách, tựa đầu em khóc.

"Anh có thể, ngừng yêu em được không?"


10 ngón tay nắm chặt lòng bàn tay.

Anh run run trong từng cơn gió lạnh.

Những đau lòng cứ chực khỏi môi khô.

"Em sau này, sẽ ổn, đúng không em?"

3.25.2023

[...]


Nghĩ tới đây, Cát Dao không khỏi có chút nản lòng thoái chí, ngắm góc mặt nghiêng của Phương Nguyên, bất giác từ từ si mê.


Phương Nguyên dùng cổ Da Người đổi một khuôn mặt khác, tướng mạo đặc hữu của người Bắc Nguyên, chắc chắn càng phù hợp với thẩm mĩ quan của Cát Dao hơn.


Lúc còn trẻ, Thường Sơn Âm chính là thiếu niên anh tuấn hiếm có của Thường gia.


Ngũ quan của ông ta đoan chính, mũi cao, con ngươi màu nâu thâm thúy, môi mỏng luôn mím, tự nhiên toát ra cá tính quật cường.


Hai bên tóc mai đã pha sương, toát ra khí tức từng trải của người đàn ông trưởng thành, đối với thiếu nữ chính là sự hấp dẫn mãnh liệt.


Ngọn lửa lay động theo gió, ánh lửa chiếu mặt Phương Nguyên lúc sáng lúc tối, càng làm nổi bật khí độ kiên quyết, chững chạc của hắn lúc này.


Cát Dao rơi vào trạng thái suy nghĩ mông lung, nàng ta âm thầm hồi tưởng, rốt cuộc Phương Nguyên là người như thế nào?


Kinh hãi khi lần đầu tiên gặp mặt, sự ôn hòa khi mỉm cười, trí tuệ khi chỉ dạy mình, sự hào dũng vô song lúc chiến đấu, còn cả sự lãnh khốc lạnh lùng khi tự lột da của bản thân.


Từng cảnh tượng ấy thoáng hiện trong lòng của cô gái, ấn tượng khắc sâu như vậy, quả thực đã khắc sâu vào trong nội tâm của nàng.


"Vậy quá khứ của ngài ấy thì sao?" Cát Dao không kìm được lại nghĩ.


Quá khứ của Thường Sơn Âm từ lâu đã trở thành truyền thuyết anh hùng, lưu truyền rộng rãi khắp vùng đất Bắc Nguyên.


Vô số người tôn kính ông ta, yêu quý ông ta, coi trọng ông ta.


Thuở thiếu thời, danh tiếng của ông ta luôn đứng đầu, là hy vọng tương lai của Thường gia.


Ông ta thành danh từ rất sớm, thuật Ngự Lang hạng nhất, khiến người ta nhìn với cặp mắt khác xưa.


Quan trọng hơn, ông ta công chính liêm minh, khoan dung độ lượng, thân thiện, cũng không ức hiếp nhỏ yếu, hiếu thuận với phụ mẫu, trợ giúp tộc nhân có khó khăn. Đồng thời cũng vô cùng nghĩa khí, không biết bao nhiêu lần liều mình bảo vệ gia viên, vì Thường gia lập được công lao hiển hách.


Ông ta cưới kiều thê, lại nhận được sự phản bội của bạn thân lúc nhỏ. Vận mạng vô tình đuổi bắt, khiến người đàn ông này mất đi mẫu thân, mất đi huynh đệ kết nghĩa, mất đi kiều thê, thậm chí suýt nữa mất luôn tính mạng.


Nhưng chung quy ông ta đã sống lại.


Dựa vào cố gắng của mình, từ trong vực sâu tử vong khó khăn vùng vẫy đi ra, tạo ra một kỳ tích mà người bình thường khó có thể tưởng tượng được.


"Trên vai của người đàn ông này luôn mang sự đau khổ đến tột cùng, trong nơi sâu thẳm ẩn giấu vô số vết thương." Cát Dao nghĩ tới đây, trong lòng cảm thấy xúc động, thật muốn ôm Phương Nguyên vào lòng, dùng sự ôn nhu của mình để an ủi con sói bị thương cô độc đã từng là Lang Vương này.

1.21.2023

Xuân đầu - Xuân Diệu

Trời xanh thế! Hàng cây thơ biết mấy!

Vườn non sao! Đường cỏ mộng bao nhiêu.

Khi Phạm Thái gặp Quỳnh Như thuở ấy,

Khi chàng Kim vừa được thấy nàng Kiều.


Hỡi năm tháng vội đi làm quá khứ!

Trời về đây! Và đem trở về đây

Rượu nơi mắt với khi nhìn ướm thử,

Gấm trong lòng và khi đứng chờ ngây.


Và nhạc phất dưới chân mừng sánh bước;

Và tơ giăng trong lời nhỏ khơi ngòi;

Tà áo mới cũng say mùi gió nước;

Rặng mi dài xao động ánh dương vui.


Thiêng liêng quá, những chiều không dám nói,

Những tay e, những đầu ngượng cúi mau;

Chim giữa nắng sao mà kêu đến chói!

Ôi vô cùng trong một phút nhìn nhau!


Cho ta xin, cho ta xin sắc đỏ,

Xin màu xanh về tô lại khung đời…

Trời ơi, trời ơi, đâu rồi tuổi nhỏ?

Hôm xưa đâu rồi, trời ơi! trời ơi!