3.25.2023

[...]


Nghĩ tới đây, Cát Dao không khỏi có chút nản lòng thoái chí, ngắm góc mặt nghiêng của Phương Nguyên, bất giác từ từ si mê.


Phương Nguyên dùng cổ Da Người đổi một khuôn mặt khác, tướng mạo đặc hữu của người Bắc Nguyên, chắc chắn càng phù hợp với thẩm mĩ quan của Cát Dao hơn.


Lúc còn trẻ, Thường Sơn Âm chính là thiếu niên anh tuấn hiếm có của Thường gia.


Ngũ quan của ông ta đoan chính, mũi cao, con ngươi màu nâu thâm thúy, môi mỏng luôn mím, tự nhiên toát ra cá tính quật cường.


Hai bên tóc mai đã pha sương, toát ra khí tức từng trải của người đàn ông trưởng thành, đối với thiếu nữ chính là sự hấp dẫn mãnh liệt.


Ngọn lửa lay động theo gió, ánh lửa chiếu mặt Phương Nguyên lúc sáng lúc tối, càng làm nổi bật khí độ kiên quyết, chững chạc của hắn lúc này.


Cát Dao rơi vào trạng thái suy nghĩ mông lung, nàng ta âm thầm hồi tưởng, rốt cuộc Phương Nguyên là người như thế nào?


Kinh hãi khi lần đầu tiên gặp mặt, sự ôn hòa khi mỉm cười, trí tuệ khi chỉ dạy mình, sự hào dũng vô song lúc chiến đấu, còn cả sự lãnh khốc lạnh lùng khi tự lột da của bản thân.


Từng cảnh tượng ấy thoáng hiện trong lòng của cô gái, ấn tượng khắc sâu như vậy, quả thực đã khắc sâu vào trong nội tâm của nàng.


"Vậy quá khứ của ngài ấy thì sao?" Cát Dao không kìm được lại nghĩ.


Quá khứ của Thường Sơn Âm từ lâu đã trở thành truyền thuyết anh hùng, lưu truyền rộng rãi khắp vùng đất Bắc Nguyên.


Vô số người tôn kính ông ta, yêu quý ông ta, coi trọng ông ta.


Thuở thiếu thời, danh tiếng của ông ta luôn đứng đầu, là hy vọng tương lai của Thường gia.


Ông ta thành danh từ rất sớm, thuật Ngự Lang hạng nhất, khiến người ta nhìn với cặp mắt khác xưa.


Quan trọng hơn, ông ta công chính liêm minh, khoan dung độ lượng, thân thiện, cũng không ức hiếp nhỏ yếu, hiếu thuận với phụ mẫu, trợ giúp tộc nhân có khó khăn. Đồng thời cũng vô cùng nghĩa khí, không biết bao nhiêu lần liều mình bảo vệ gia viên, vì Thường gia lập được công lao hiển hách.


Ông ta cưới kiều thê, lại nhận được sự phản bội của bạn thân lúc nhỏ. Vận mạng vô tình đuổi bắt, khiến người đàn ông này mất đi mẫu thân, mất đi huynh đệ kết nghĩa, mất đi kiều thê, thậm chí suýt nữa mất luôn tính mạng.


Nhưng chung quy ông ta đã sống lại.


Dựa vào cố gắng của mình, từ trong vực sâu tử vong khó khăn vùng vẫy đi ra, tạo ra một kỳ tích mà người bình thường khó có thể tưởng tượng được.


"Trên vai của người đàn ông này luôn mang sự đau khổ đến tột cùng, trong nơi sâu thẳm ẩn giấu vô số vết thương." Cát Dao nghĩ tới đây, trong lòng cảm thấy xúc động, thật muốn ôm Phương Nguyên vào lòng, dùng sự ôn nhu của mình để an ủi con sói bị thương cô độc đã từng là Lang Vương này.


Ánh lửa chập chờn, bó củi đã sắp cháy hết nổ đôm đốp.


Ánh mắt của Cát Dao chăm chú nhìn mặt Phương Nguyên, càng thâm tình hơn, dần dần trở nên si mê.


Dưới ánh lửa ấm áp, trong lòng thiếu nữ sinh ra một loại tình cảm, đang dần lớn lên.


Lúc Phương Nguyên hoàn thành một vòng Nâng Ly Cạn Chén này, lại bắt đầu lấy nguyên thạch ra, hấp thu chân nguyên trong đó, Cát Dao âm thầm hạ một quyết định trọng đại trong đời nàng ta.


Nàng ta bỗng nhiên đứng dậy, hô lớn với Phương Nguyên: "Thường Sơn Âm! Làm chồng của ta đi."


Giọng nói lan tỏa ra khắp màn đêm trên thảo nguyên rộng lớn.


"Ngươi nói cái gì?" Phương Nguyên nhíu mày, mặc dù hắn có kinh nghiệm năm trăm năm, cũng không ngờ rằng cô gái lại đột nhiên thay đổi tâm tư như vậy.


Sau khi phản ứng, hắn nhoẻn miệng cười: "Không nên náo loạn, tiểu cô nương, ta là tiền bối của ngươi. Dựa theo tuổi tác, ta là người lớn hơn ngươi những hai mươi tuổi, con trai của ta mới xứng đôi với ngươi."


"Không, Thường Sơn Âm, ta chỉ cần ngài."


"Không, Thường Sơn Âm, ta chỉ cần ngài." Giọng nói của Cát Dao vô cùng mạnh mẽ.


Dưới ánh lửa chiếu rọi, hai mắt của nàng ta lấp lánh sáng rực nhìn Phương Nguyên tràn đầy tình cảm: "Thường Sơn Âm, ngài là anh hùng trên đại thảo nguyên, uy danh của ngài, ai ai cũng biết. Ngài là người đàn ông đáng giá để ta phó thác cả đời. Tuổi tác căn bản không phải là vấn đề. Năm đó, Cự Dương lão tổ tông đã hơn một ngàn tuổi, năm nào cũng cưới vô số cô gái tuổi thanh xuân mà?"


Phương Nguyên sầm mặt lại: "Đủ rồi, đừng càn quấy nữa."


Cát Dao giậm chân, âm điệu tăng cao: "Ta không càn quấy. Thường Sơn Âm, đoạn đường này đi theo ngào, tim ta đã khắc sâu sự hấp dẫn của ngài rồi. Vừa rồi ta mới phát hiện, ta đã yêu ngài mất rồi. Ta tự nguyện dâng hiến ta và mọi thứ của ta cho ngài. Xin ngài hãy tiếp nhận."


"Cô nương trẻ tuổi à, ta đã có thê tử rồi." Phương Nguyên thở dài, vẻ mặt phức tạp.


Cát Dao lập tức lắc đầu: "Thê tử của ngài đã tái giá lâu rồi. Dù cho ngài đoạt lại, ta cũng không để ý. Ta không cầu vị trí chính thê, ta có thể làm tiểu thiếp của ngài cũng được. Cự Dương lão tổ tông có mấy trăm ngàn phi tần, nhưng cũng chỉ có một chính cung mà thôi. "


Nhưng Phương Nguyên cự tuyệt, cũng rất kiên định: "Ta sẽ không tái giá. Lòng ta đã tĩnh mịch như thảo nguyên Hủ Độc này rồi. Ngươi còn quá nhỏ tuổi, không hiểu được tâm tình này đâu. Khoảng thời gian ở trong bụng sói, ta muốn nhúc nhích một chút cũng không được, ta cảm thấy vô cùng đau khổ. Lúc hồn phách của ta phiêu bạt trên thảo nguyên mênh mông, ta lang bạt kỳ hồ, tâm tình dần dần cũng yên tĩnh lại. Ta hồi tưởng lại tất cả những gì đã qua, tận mắt thấy sinh tử của nhiều người. Những cực khổ hay hạnh phúc trong cuộc sống trước đây, đều không thể xâm nhập lòng ta nữa. Ta sẽ sống một cuộc đời hoàn toàn mới, ta là Thường Sơn Âm mới, thậm chí ta sẽ không trở về Thường gia nữa."


"Vậy hãy đến Cát gia của ta đi." Hai mắt Cát Dao sáng lên.


Nàng ta mời vô cùng thành khẩn, nhưng Phương Nguyên vẫn cự tuyệt, không có chút dấu hiệu động tâm nào.


"Thường Sơn Âm! Lòng của ngài làm bằng sắt đá sao? Hay là ngài vẫn còn hoài nghi ta? Lẽ nào ngài muốn ta giống thạch nhân kia, moi tim ra cho ngài xem? " Cát Dao thì thầm cầu xin, hốc mắt ửng đỏ, đau lòng đến sắp rơi lệ.


Ngao ô.tiếng sói hú


Đúng lúc này, cách đó không xa tiếng sói tấn công vang lên.


Có một đàn Sói Râu Độc khá đông, bị hấp dẫn bởi ánh lửa, nhanh chóng tiến về phía Phương Nguyên và Cát Dao.


Nhưng bên đống lửa, cũng có bầy sói rất đông của Phương Nguyên đang nghỉ ngơi.


Hai bầy sói nhanh chóng giao chiến, tiến hành cuộc chiến vô cùng tàn khốc.


“Bầy sói này có khoảng một nghìn con” Lực chú ý của Cát Dao cũng bị cuộc chiến thu hút, sắc mặt ngưng trọng. 


Lúc trước, hai người bọn họ đã gặp phải bầy sói có quy mô như vậy, đều lựa chọn rút lui để trốn thoát. Nhưng bây giờ Phương Nguyên lại cười lạnh một tiếng: "Không sao. Bây giờ không giống lúc trước, chúng ta đã có bầy sói trợ trận. Cát Dao, lần này phải nhờ ngươi ra tay rồi, hãy cố gắng giữ chân Lang Vương. Chân nguyên của ta đã tiêu hao hết, đợi bổ sung xong sẽ đến giúp ngươi."


Thiếu nữ gật đầu, nhưng không lập tức hành động, mà nhìn chằm chằm Phương Nguyên với ánh mắt sáng quắc.


Phương Nguyên nhìn nàng ta: "Đi nhanh đi."


Nhưng Cát Dao mím môi, ánh mắt kiên quyết, vẫn không nhúc nhích chút nào.


Phương Nguyên không thể làm gì khác hơn là đổi thái độ mềm mỏng hơn, giọng ôn hòa: "Được rồi. Chuyện này để ta suy nghĩ đã."


"Nhưng ta muốn biết đáp án ngay bây giờ." Cát Dao lập tức trả lời.


Trong mắt Phương Nguyên lóe lên tia sáng ác liệt, nhưng cũng nhanh chóng biến mất, bề ngoài thở dài, đề nghị: "Nếu như ngươi có thể tự mình giết con thú vương này, ta sẽ đồng ý cưới ngươi làm vợ."


"Thật sao?"


"Ha ha, đàn ông Bắc Nguyên nói là làm. Cho dù ngựa liệt phong cũng khó mà đuổi được."


Lúc này, hai mắt Cát Dao sáng ngời, nóng bỏng: "Được. Ngươi hãy chờ đấy."


Cõi lòng cô gái tràn đầy ý chí chiến đấu, xông về chiến trường, lao thẳng đến con thú vương của ngàn thú.


Nhìn bóng nàng ta đi xa, nụ cười trên mặt Phương Nguyên nhanh chóng biến mất, ánh mắt chỉ còn sự lạnh lùng.


Hắn không ngờ rằng, Cát Dao lại động tâm với hắn, quả thực là tình cảm sâu đậm. Dù sao loại tình yêu này, luôn khó có thể giải thích, khó mà dùng lẽ thường để suy đoán. Trước đây Cổ Nguyệt Âm Hoang leo núi Thành Bại, cũng bị Thạch nhân theo đuổi.


Trong ghi chép của Nhân Tổ Truyện


Nhân Tổ cứu viện con cả Thái Nhật Dương Mãng thất bại, lúc chính mình sắp sống lại, lại thất bại trong gang tấc, bị dòng nghịch lưu của con sông đẩy vào cốc Nghèo Túng.


Con gái thứ hai của ông ta, Cổ Nguyệt Âm Hoang, biết được tin này, liền nghĩ cách cứu viện phụ thân của mình.


Nhưng muốn đi vào cửa Sinh Tử, nhất định phải có cổ Dũng Khí và cổ Tín Niệm trợ giúp.


Nhưng những cổ trùng này, đều ở trên người Nhân Tổ - phụ thân nàng ta.


Cổ Nguyệt Âm Hoang không có cách nào để đi vào cửa Sinh Tử, nhưng vẫn muốn cứu Nhân Tổ về, nàng ta không nghĩ ra cách nào, chỉ có thể hỏi cổ Tư Tưởng.


Cổ Tư Tưởng liền nói cho nàng ta biết hai phương pháp:


Phương pháp thứ nhất là đi vào Huyệt Trống, sau đó mở Không Môn, đến thẳng bên cạnh Nhân Tổ. Sau đó sẽ đi qua Huyệt Trống, thoát khỏi cửa Sinh Tử. Nhưng phương pháp này chỉ có thể cứu hồn phách của Nhân Tổ mà thôi, không thể làm ông ta sống lại.


Phương pháp thứ hai là leo lên đỉnh núi Thành Bại, tìm được con cổ Thành Công duy nhất. Chỉ cần ước với cổ Thành Công, Cổ Nguyệt Âm Hoang có thể thành công cứu được Nhân Tổ và giúp ông ta sống lại.


Cổ Nguyệt Âm Hoang đã biết đến sự tồn tại của Huyệt Trống từ lâu, nhưng không tìm được cách đi vào Huyệt Trống. Hơn nữa nàng ta cũng muốn phụ thân có thể sống lại. Vì thế nàng ta đã đến núi Thành Bại.


Núi Thành Bại không cao, quả thực nó chỉ là một gò đất nhỏ. Nhưng điểm đặc biệt của nó là, nó được cấu thành từ hàng tỉ “viên đá cuội” xếp chồng lên nhau.


Những "viên đá cuội" này, thực ra đều là cổ Thất Bại. Còn con cổ Thành Công duy nhất thì ở trên đỉnh núi Thành Bại.


Cổ Nguyệt Âm Hoang đi tới chân núi, bắt đầu leo lên núi Thành Bại.


Tiếng động leo núi của nàng ta đã khiến cổ Tình Yêu đang ngủ ở gần đó bị đánh thức


Cổ Tình Yêu bị quấy rầy mộng đẹp, vô cùng tức giận, nên muốn báo thù Cổ Nguyệt Âm Hoang. Nó dùng sức mạnh đặc biệt của nó làm phép cho một tảng đá.


Tảng đá được làm phép tình yêu nên đã có sinh mệnh, biến thành Thạch nhân


Thạch nhân to lớn, oai phong, trên người mọc đầy sắt đồng vàng bạc, vô cùng hoa lệ đẹp mắt.


Sau khi Thạch nhân được sinh ra, lần đầu tiên nhìn thấy Cổ Nguyệt Âm Hoang, liền nghĩ nàng ta là tiên trên trời, lập tức bị vẻ đẹp của nàng ta chinh phục.


Nó cứ thế đi theo Cổ Nguyệt Âm Hoang, ngắm nhìn hình bóng yểu điệu của nàng ta, trong lòng tràn ngập tình yêu.


Cuối cùng nó không kìm chế được, chạy đến trước mặt Cổ Nguyệt Âm Hoang, ngăn cản nàng ta, hô to: "Cô nương xinh đẹp ơi, dung nhan của nàng vô cùng loá mắt, dáng người của nàng vô cùng tao nhã, khí chất của nàng vô cùng cao quý. Ta vừa nhìn thấy nàng, đã bị nàng chinh phục. Nàng chính là tình yêu của ta, xin nàng hãy từ bi, chấp nhận tình yêu của ta."


Dáng người của Thạch nhân to lớn mạnh mẽ, hoàn toàn chặn đường đi của Cổ Nguyệt Âm Hoang.


Cổ Nguyệt Âm Hoang hơi nhíu mày, đánh giá Thạch nhân trước mặt, giọng nói lãnh đạm: "Tình yêu là thứ gì? Ngươi muốn ta nhận tình yêu của ngươi. Nhưng tình yêu ở đâu?"


Thạch nhân lập tức moi những cục sắt trên người ra, hai tay dâng cho Cổ Nguyệt Âm Hoang, đồng thời nói rằng: "Cô nương xinh đẹp à, những thứ này là khí phách của ta. Ta giao hết cho nàng, đây chính là tình yêu của ta dành cho nàng."


Cổ Nguyệt Âm Hoang thất vọng lắc đầu, nàng ta không có chút hứng thú nào với những cục sắt này.


Thạch nhân sửng sốt, lại moi hết những thỏi đồng trên người ra, để lên trên những cục sắt kia: "Cô nương xinh đẹp, những thứ này là sự cố chấp của ta. Ta giao hết cho nàng, đây là tình yêu của ta với nàng."


Cổ Nguyệt Âm Hoang sốt ruột: "Mời tránh ra, ta không có chút hứng thú nào với tình yêu của ngươi, ta còn phải đi cứu phụ thân của ta."


Thạch nhân thấy nữ thần trong lòng không động tâm chút nào, không khỏi hoảng hốt. Nó té quỵ dưới đất, quyết định moi những khối bạc trên người ra, để lên trên những thỏi đồng: “Cô nương tốt bụng, những thứ này là tôn nghiêm của ta. Ta giao hết cho nàng, chắc rằng thứ này có thể diễn tả được tình yêu của ta với nàng chứ?"


Chân mày của Cổ Nguyệt Âm Hoang nhíu chặt hơn: "Nghe này, ta không có thời gian để lãng phí với ngươi."


Thạch nhân càng thêm lo lắng, moi những khối vàng trên người ra, đặt lên trên những khối bạc: "Cô nương đáng yêu à, những thứ này là sự tự tin của ta. Ta giao hết cho nàng, chúng đại diện cho tình yêu của ta đối với nàng.”


Cổ Nguyệt Âm Hoang thở dài thật sâu, nói: "Thạch nhân, vì thể hiện tình yêu của ngươi, ngươi không cần khí phách, buông cố chấp, vứt bỏ tôn nghiêm, thậm chí bỏ cả tự tin. Nhưng ta thấy ngươi là một tên Thạch nhân vô cùng xấu xí mà thôi. Ngươi đứng lên đi, ta sẽ không chấp nhận tình yêu của ngươi. Ta còn có việc quan trọng hơn phải làm."


Hóa ra, Thạch nhân không còn sắt đồng vàng bạc trang trí, trở nên xám xịt, thậm chí có chút khôi hài, không còn hình dạng to lớn, hoa lệ, uy vũ ban đầu nữa.


Thạch nhân khóc huhu, cầu khẩn Cổ Nguyệt Âm Hoang: "Ta phải làm gì mới có được tình yêu của nàng?”


Trong lòng Cổ Nguyệt Âm Hoang rất lo lắng, nhưng Thạch nhân sống chết vẫn quỳ trên mặt đất không đứng dậy, ý nghĩ trong đầu nàng ta vừa nảy ra, mặt giãn ra cười nói: "Thạch nhân, ngươi đã yêu ta như thế, ngươi hãy mang tim của ngươi ra cho ta xem."


Thạch nhân không do dự chút nào phá vỡ lồng ngực, đem quả tim đỏ ngầu dâng cho Cổ Nguyệt Âm Hoang.


Cổ Nguyệt Âm Hoang lấy được tim, lập tức cất đi.


Thạch nhân liền vội vàng kêu: "Bây giờ ta có thể nhận được tình yêu của nàng chứ?"


Cổ Nguyệt Âm Hoang lắc đầu: "Cho dù ngươi trả giá bằng cả trái tim, cũng không đổi được tình yêu đâu."


"Thường Sơn Âm, ngài xem đây là cái gì." Cát Dao toàn thân đẫm máu, vết thương chồng chất, thở hổn hển, trong tay cầm đầu của lang vương đứng ở trước mặt Phương Nguyên.


Mất lang vương, bầy sói xâm phạm tan đàn xẻ nghé chạy tứ tán.


Phương Nguyên từ từ đứng dậy, gật đầu thừa nhận nói: "Ngươi đã giết lang vương."


Cát Dao phát huy hơn hẳn người thường, thương thế rất nặng, máu me đầy mặt, chân nguyên cũng tiêu hao hết, ánh mắt nàng ta sáng quắc nhìn chằm chằm Phương Nguyên: "Thường Sơn Âm, ngài là anh hùng, ngươi sẽ nói lời không giữ lấy lời sao?"


"Đương nhiên sẽ không. Tình yêu của ngươi khiến ta cảm động. Từ hôm nay trở đi, ngươi chính là thê tử của ta." Phương Nguyên nhìn Cát Dao tràn đầy thâm tình, sau đó bước đến gần, dang hai tay ôm thiếu nữ vào lòng


Thiếu nữ nhẹ buông tay, ném đầu lang vương xuống đất, nhiệt tình như lửa ôm lấy Phương Nguyên. Hô hấp của nàng ta dồn dập, trái tim nhỏ đập bịch bịch, giờ khắc này nàng ta còn khẩn trương kích động hơn lúc tử chiến với lang vương.


Ở trong lồng ngực ấm áp của Phương Nguyên, trong lòng nàng ta tràn đầy hạnh phúc, đôi mắt đẹp cũng ửng đỏ.


Xích tiếng dao đâm vào thịt


Bỗng nhiên một âm thanh nhẹ vang lên.


Sắc mặt thiếu nữ bỗng cứng đờ, nàng dùng sức thoát khỏi cái ôm của Phương Nguyên, cúi đầu nhìn ngực mình.


Nơi đó đang cắm một con dao găm sắc bén.


Một kích trí mạng, cho dù là thân thể hay linh hồn.


"Vì, vì sao?" Cát Dao khó tin nhìn Phương Nguyên, thân thể mềm mại lay động muốn đổ, trong ánh mắt tràn đầy phẫn nộ, thù hận, kinh hãi và nghi hoặc.


Phương Nguyên trầm ngâm nhìn thiếu nữ, mặt không đổi sắc mở miệng nói.


Hắn kể “Nhân Tổ Truyện”:


"Thạch nhân thấy Cổ Nguyệt Âm Hoang cất trái tim của mình đi, không khỏi nóng nảy. Nó nói: “Cô nương vô tình, sự lạnh lùng của nàng làm ta tuyệt vọng. Nếu không đổi được tình yêu của nàng thì hãy trả lại trái tim cho ta đi, không có trái tim, ta sẽ chết."


"Nhưng Cổ Nguyệt Âm Hoang không trả lại trái tim cho nó mà nhìn nó từ từ chết."


"’Vì sao? Ta yêu ngươi như vậy, nhưng ngươi muốn giết chết ta’ Trước khi chết, Thạch nhân nghi ngờ, gào thét."


"Cổ Nguyệt Âm Hoang thương hại nhìn nó, giọng nói vẫn bình tĩnh: 'Thạch nhân, lúc đầu ta không muốn giết ngươi. Nhưng ngươi lại ngăn cản con đường đi đến thành công của ta.' "


"Con đường đi đến thành công? " Nghe được câu trả lời này, Cát Dao cũng không chịu được nữa, chán nản té trên mặt đất.


Hơi thở tử vong dày đặc, làm cho thân thể nàng ta lạnh lẽo một cách nhanh chóng.


Cô gái ngẩng đầu, lộ ra chiếc cổ ưu mĩ tinh tế như thiên nga, nàng ta nhìn bầu trời đêm tối đen, cười thê lương.


Nàng ta chỉ cười ba tiếng, lại rơi lệ đầy mặt.


Sau đó nàng ta nhìn Phương Nguyên, ánh mắt vẫn thâm tình như lúc đầu: "Thường Sơn Âm, ta không biết, ta ngăn cản con đường đi đến thành công của ngài như thế nào? Nhưng cho dù ngài giết ta, ta cũng không hận ngài. E rằng ngài muốn báo thù? Tất cả cổ trùng trên người ta đều để lại cho ngài, hy vọng có thể trợ giúp một chút trên con đường thành công của ngài."


"Khụ khụ khụ" Cô gái ho ra máu, lộ ra nụ cười sầu thảm, cầu khẩn Phương Nguyên: "Ta sắp chết rồi. Trước khi chết, ta có một thỉnh cầu nho nhỏ. Hy vọng ngươi có thể ôm ta một cái. Ta rất nhớ cái ôm ấm áp của ngươi..."


Nhưng Phương Nguyên vẫn không nhúc nhích, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô gái.


Hắn nhìn chăm chú vào cô gái, nhìn biểu tình trên mặt nàng dần dần cứng ngắc, dần dần mất đi sinh mệnh.


Cuối cùng, một thiếu nữ như hoa trở thành một cỗ thi thể lạnh băng


Phương Nguyên nhìn thi thể Cát Dao, im lặng một lúc lâu.


[...]

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét