8.15.2010

Vừa biết dấu yêu

Phố của ta, thư này ta gửi riêng người
Ta chợt nhớ người, nhớ đến nôn nao, khi chiều nay ta nghe Quốc Bảo trong lúc đang làm việc, và Thư Lê hát lên bằng chất giọng còn chưa hết ngây thơ "Tóc ai bay ngang lưng trời, nhớ đem mây về trần đấy nhé!"

Xưa ta nghe Vừa biết dấu yêu ở một piano bar, cô ca sĩ ở đó cũng có giọng ca ngọt ngào rất hợp với bản nhạc. Ta đến một mình, chọn chỗ ngồi gần khung cửa sổ lắp kính trong suốt, nhìn ra một con đường sôi động lúc nào cũng tấp nập người xe, nhưng mọi tiếng động đã bị nhốt hẳn bên ngoài.

Ảnh ChitXinh


Ánh nến nhảy múa in lên kính, hắt lên giàn hoa đậu biếc buông rủ bên ngoài khiến nơi mép cánh những bông hoa tím xanh tỏa ra thứ ánh sáng mờ mờ dịu dàng, và những giọt nước li ti đọng trên cánh hoa sau cơn mưa cuối mùa cũng sáng long lanh. Ta nhìn ra ngoài, ngắm phố, rồi hát theo những lời tình trong trẻo đúng như cái tên - Vừa biết dấu yêu:

Tóc ai bay ngang lưng trời, nhớ đem mây về trần đấy nhé
Áo ai bay thênh thang đồi, vực sâu hé môi cười.


Khi đang làm việc, đôi lúc ta ngừng lại một chút và nhìn ra ngoài cửa sổ. Văn phòng ta có cửa kính trong suốt và lớn, chạy dọc theo bức tường trắng, rèm che cửa cũng màu trắng. Ngay cả vào một buổi trưa mùa hè nóng bức, kéo rèm nhìn ra ngoài thấy trời xanh thật xanh, và mây trắng bay đầy trời, lòng cũng dịu lại đôi chút.
Thậm chí khi nhìn qua một lớp kính, vẫn thấy nắng vàng như mật ong. Phía cuối chân trời là cả một biển mây trắng xóa, lâu lâu nhìn lại hình như vẫn giữ nguyên hình dạng, mây phố lười lắm. Và những vạt tóc mây bồng bềnh ngang lưng trời ấy khiến ta bình yên nhẹ nhõm biết bao nhiêu.
Ta không thể không nhớ những khi một mình bước trên phố xôn xao, ta thỉnh thoảng ngước nhìn lên cao, gửi lời chào tới một đám mây thong thả dạo ngang qua. Sao mà ta thích mây ở phố đến thế.

Và ta muốn hỏi một câu thôi, phố ơi, sao người và ta lại gần gũi nhau nhường này?

Ta nhớ những ngày xưa, khi ta và người nhìn nhau bỡ ngỡ. Ta nhớ niềm yêu mến lặng lẽ lớn dần lên trong nhau, để người nhớ những bước chân quen khi vắng bóng ta, và ta nhớ người mỗi lần xa cách.

Và ta muốn hỏi một câu thôi, phố ơi,
sao người và ta lại gần gũi nhau nhường này? - Ảnh ChitXinh

Và ta nhớ, ta đã lặng lẽ kể chuyện của ta cho người, ngày tiếp ngày, năm tiếp năm. Người lắng nghe với một niềm cảm thông, người san sẻ những vui buồn của ta, và hòa cùng những nhịp đập rộn rã của con tim ta khi tình yêu đến. Phải, ta nhớ, mình đã yêu trong mùa gió, trên phố dài, một tình yêu say đắm và lãng mạn đến mức ta và người khi nghĩ đến đều không thể không mỉm cười.

Ta vẫn nghĩ, nhạc Quốc Bảo rất hợp với phố của ta. Có lẽ ta nghĩ thế là do cả ca từ lẫn âm nhạc không thực sự đẹp bằng vẻ đẹp nội tại, không với đến dù là nét kiêu sa đài các hay vẻ chân chất mộc mạc. Nó có phần nào giống một người phụ nữ dễ nhìn và biết cách làm đẹp bằng phấn son trang điểm. Đồng thời, nàng biết rõ lợi thế của mình, nên tập trung vào những điểm mạnh ấy.
Thế nên đôi lúc khi đang nghe ta lại cứ phải giật mình vì một vài từ, hay một vài ý nào đó vụt qua, đẹp như một cơn mơ lộng lẫy và tỏa sáng cho cả một bản nhạc. Cũng đôi khi nàng làm dáng quá mức, nhưng thôi, ta cứ nên tha thứ cho nàng, nhất là khi nàng đáng yêu đến mức này:

Mắt ai xa lung linh đèn, dỗ chiêm bao cuộc tình mới đến
Phố ai quen ai xa lạ, đẹp hơn mỗi ngày qua


Ta nhớ những đêm xanh mượt mà như có thể vuốt ve được êm ái rủ xuống ta và cuộc tình mới chớm ta nâng niu bằng cả hai tay, và bằng cả trái tim. Những hàng cây dưới ánh đèn đường, đường viền nơi mép lá sáng lên một màu xanh trong suốt. Làn hương đêm lẩn khuất đâu đó trong bóng tối rải trên những vỉa hè vắng vẻ.
Và hoa vàng nở muộn. Rồi cái rét khe khẽ của những buổi sớm làm người ta chợt thấy cần nhau. Và màu xám dịu dàng của bầu trời giăng kín không gian, làm ta ngỡ những cơn gió thổi ngược chiều cũng có màu xám nhạt lẫn vào màu trời nên mình mới không nhìn thấy được.
Có thể mùa này năm trước, và những năm trước nữa thời tiết cũng thế, hoa và lá cũng thế, đêm vẫn ướp hương thầm như những đêm này, nhưng ta không để ý. Đến khi yêu rồi, mới thấy Phố ai quen ai xa lạ, đẹp hơn mỗi ngày qua.

Xa nhau, ta nhớ người, nhớ những hàng đèn phố thân quen. Có khi là mắt đêm vàng võ dưới những cơn mưa bay như giăng lưới, hạt buồn cứ mãi lửng lơ không chạm đất. Có khi là ánh nhìn lấp lánh niềm vui dõi theo những đôi lứa tay trong tay sánh bước hay chở nhau đi trên những con đường tấp nập, để rơi lại tiếng cười trong vắt.

Em cho ta yêu thương tình cờ, nuôi cho tóc xanh lại
Những âm u vừa chớm đã tan đi nhẹ
Em cho ta vô tư tình cờ và tô son những đêm dài
Những sớm mai tỉnh giấc đời thành vườn hoa
(Ảnh minh họa: ChitXinh)

Phố của ta, người không đẹp, đừng giận khi ta nói với người như thế. Nhưng người có những khoảnh khắc đẹp đến nao lòng, cũng như có những góc nhìn không thể nào quên. Và càng gắn bó với nhau, càng hiểu nhau, mới thấy người quyến rũ đến chừng nào, để chưa xa nhau mà ta đã kịp lưu luyến người rồi.
Phố của ta, người có đôi khi trẻ trung và hồn nhiên đến lạ, dù vẫn từng trải và thâm trầm. Phố của ta, người phóng khoáng và rộng mở, mà vẫn có những góc riêng tư. Người cuồng nhiệt và sôi nổi, mà không đánh mất những quãng lặng khiến lòng ta chùng xuống cùng người. Người vất vả và lo toan, mà thấp thoáng vẫn thấy nụ cười thanh thản.
Sao ta yêu người đến thế, trong những khoảnh khắc tình cờ ta bắt gặp nét đẹp của người

Em cho ta yêu thương tình cờ, nuôi cho tóc xanh lại
Những âm u vừa chớm đã tan đi nhẹ
Em cho ta vô tư tình cờ và tô son những đêm dài
Những sớm mai tỉnh giấc đời thành vườn hoa


Ta quý chữ "tình cờ" ấy lắm, phố của ta ơi. Nét đẹp bắt gặp trong lúc tình cờ, khi không chủ ý làm duyên làm dáng mới là nét đẹp thực sự. Và ta quý cái yêu thương tình cờ ấy quá. Duyên bao giờ cũng khởi nguồn từ sự tình cờ, để từ đó ta nâng niu với tất cả sự cẩn trọng của mình.
Và những lời này không phải là lời của người đang yêu lần đầu, mà là của một người tưởng đã không còn lạ lẫm gì với tình yêu nữa bỗng một ngày bắt gặp chính mình với những xúc cảm tươi mới như khi vừa mới được biết thế nào là Yêu. Và chính tình yêu ấy đã trả lại cho người ta thứ mà ngỡ như khi đánh mất sẽ không khi nào lấy lại được: thời gian.
Người sẽ tìm lại được sự tươi trẻ trong tâm hồn và những niềm tin không cần căn cứ. Để rồi một sớm tình cờ khi thức giấc, lại thấy đời mình rực rỡ và tràn đầy đến không ngờ.

Phố quanh và phố dài
Phố em vừa dấu hài
Vừa một bàn chân bình yên
Gió đêm về gió mừng
Gió reo lòng tưng bừng
Thấy ta vừa biết dấu yêu hồn tinh khôi.


Bàn chân bình yên của ta đi cùng phố, lòng nghĩ phố có nhớ từng dấu chân qua, như bàn chân đôi khi nhớ phố đến mức không thể ngăn bước quay về? Và trong tim ta ngoài hình bóng bình yên còn thấp thoáng những thanh âm rộn rã của cuộc tình, nếu ta không kể hẳn phố cũng biết. Lòng phố thênh thang, đã đón bao nhiêu bước chân qua, chắc người cảm nhận được những cảm xúc khác nhau trong từng nhịp bước.

Ta vẫn rất thích cái tên Vừa biết dấu yêu, phố ạ. Tình yêu luôn mới mà. Và cho dù đã qua bao nhiêu cuộc tình, thì mỗi lần yêu lại sẽ bắt gặp những bối rối, những vụng dại như yêu lần đầu. Để lại thấy hồn mình như giấy mới, viết nên những lời yêu bay bổng mơ màng.
Phố của ta, người tỏa sáng trong những phút tình cờ. Còn bản nhạc này lại sáng lên với một câu không thể đúng hơn: Thấy ta vừa biết dấu yêu hồn tinh khôi.

Ta vẫn nghĩ ta nên cảm ơn Quốc Bảo vì những bản tình ca rất phố. Không phải vì đẹp nên đáng yêu, mà vì đáng yêu nên đẹp, vậy thì ta sẽ bỏ qua ấn tượng về một đôi lúc cố tình đỏm dáng của nàng thơ này, mà nhìn vào sự nhẹ nhõm thơ ngây của nàng, để yêu nàng hơn.
Cũng như một sớm bước chân ra đường, trên những vỉa hè rộng tràn ngập hoa phượng hoàng, ta sẽ quên đi khói bụi và những tiếng ồn ào, để nhìn theo đám lá xà cừ rơi như mưa xoay tít trong những cơn gió lộng mà lòng dậy lên một niềm vui sướng bồng bột, cảm thấy không thể không mỉm cười cùng người, phố ơi.

Thương mến,



  • Theo TuanVietNam.net

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét