1.09.2012

Vừa Hết


Những ngón tay nói lời câm lặng,
Những ngón tay gật đầu câm lặng,
Những tin nhắn làm nên câm lặng
cuộc gặp nhau…
(và những lời yêu thương đã lâu không nói qua đôi môi,
Thời của những ngón tay cất lời,
Thời điện thoại nhận được nhiều âu yếm, hơn người)

chỗ ngồi quen, thuộc lòng từng mảng vôi rơi khỏi những bức tường chết sững
vôi mồ côi, vôi lạc loài
quán đủ nhỏ
người đủ đông,
bạn bè đủ mặt
khói thuốc đủ cay vai áo
chỉ không đủ lời để thành lời,
không đủ cười để thành vui
bạn chìm vào ghế rất sâu
bạn chìm trong giấc không màu,
Mắt tìm một chỗ đậu cứ trượt mãi trên rêu, trên khói
Buổi sáng thứ một ngàn năm trăm mười hai,
bạn bè ngồi cùng nhau
nắng lên trong suốt,
lúc ra về chớm hỏi, tối qua có ai say?
chới với câu rơi phía gót người…

Mắt đã rêu lâu quên chạm mắt
Tay đã rêu lâu quên chạm vào tay
Cà phê sáng nay
(như cuộc đời)
không dấu vết
tiếc nuối
tiếc nuối
tiếc nuối
cũng vừa tan khi đến cổng nhà…

Nguyễn Ngoc Tư

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét