1.05.2012

Trời nóng như đổ lửa... những áng mây cũng lười biếng lẩng quẩng đi đâu đó để tránh cái nóng giữa trưa... Lớp học còn lưa thưa vài đứa sau giờ tan học, tôi ngồi đó, mài mò cây viết trên tờ giấy nhỏ xinh xắng của bạn. Đã 2 tháng rồi kể từ khi tôi và Thảo viết nt cho nhau trên những tờ giấy be bé xinh xinh này, tôi nhớ như in cái ngày nhận được tin đầu tiên...
"Người gì đâu mà kì quá vậy?! ăn uống không biết cho vào thùng rác sau... đáng ghét!"
"Đứa kế bên đấy, t là lớp phó LĐ mà! xả rác giề =="! "
...
Từ đó những tin nhắn cứ lần lượt được chúng tôi truyền cho nhau... bằng những mảnh giấy nhỏ, bằng mặt bàn đã được tôi mài trắng xóa... bút chì trên đó làm tôi thấy dễ chịu, như thể mình sẽ chẳng bao giờ viết sai, nói sai một từ nào... Ngày ấy là niềm vui bé nhỏ nhưng lan tỏa... ngày ấy, êm đềm, chúng tôi dựa vào nhau để cố gắng, và quên đi những nỗi buồn thường trực...

Tôi đã mở rộng lòng mình cho một người lạ mặt nào đó lớp chiều...
Chúng tôi biết về nhau... tôi biết những lần cãi nhau của cha mẹ bạn, những điểm kém, sự bức bối khi thua sút người khác... biết hôm qua bạn cười bao nhiêu lần, đôi khi là ăn cơm với món gì, về nhà ra sao...? hôm nay kiểm tra một tiết thế nào, những dự định cho tương lai... Tôi cũng kể cho bạn nghe những chuyện không may mắn của mình trong cuộc sống... những dằn vặt vì làm tổn thương người khác, chuyện áp lực học tập...Cái kẹo bạn nhờ người gởi trong cuộc thi chạy việt dã, những ngôi sao nhỏ tí xếp bằng giấy... lâu lâu là một hình vẽ ngộ ngĩnh để chọc phá tôi.!!
Ngày ấy, chỉ duy nhất một điều tôi không biết về bạn... đó là gương mặt, nụ cười và giọng nói...!! THực ra, tôi đã chối bỏ cái quyền được biết, được nghe, được nhìn bạn... Tôi chỉ cần vào trường vào buổi chiều và lang thang nhìn vào lớp học của mình, ngay chỗ của mình... nhưng tôi hay bạn cũng sợ điều đó...  

Hằng ngày tôi cứ tưởng tượng ra một cô bạn hoàn hảo, không cần đẹp lắm, nhưng chắc là có duyên, không có khiếu hài hước nhưng chắc là sẽ dễ chấp nhận thôi, không nổi bật giữa đám đông nhưng chắc là mình sẽ nhận ra bạn ngay....
À thì ra cuộc sống không phải lúc nào cũng giống như mình tưởng tượng...!!!

Trực trường... mỗi học sinh điều phải làm cái bổng phận đó, ngày đó, tôi đi ngang lớp mình vào buổi chiều, cũng nóng, mệt, và nghĩ ngợi vẩn vơ về cái hẹn tối nay với đám bạn. vô tình ánh mắt tôi lại nhìn vào chỗ của chính mình...

Thì ra bạn không đẹp... đúng theo nghĩa đen... và nghĩa bóng(nếu có) là xấu...
Thì ra ngày đó tôi dùng nhan sắc để đánh giá con người.
hmm!! lớp đã về hết rồi và những dòng viết hồn nhiên của bạn vẫn trên giấy... biết viết gì đây...
Những ngày sau, tôi bối rối nhận ra mình không như mình mong muốn...
Những ngày sau đó....

Tôi xin sđt bạn như là cách để nghĩ về mối quan hệ đó... và tôi thất vọng khi chỉ tìm ra một con người ái ngại tất cả, bạn không có khả năng duy trì cuộc thoại.... Giọng bạn khó nghe, thẹn và nhỏ... giọng cười cũng vậy... 
Ngày ấy, tôi yêu cầu bạn không nói câu nào trên phone nữa... tôi duy trì cuộc gọi bằng các mở cái bản nhạc cho bạn nghe... 

Bạn nghe loại nhạc dễ nghe và dễ chấp nhận... nhưng mau quên... ngày ấy trong máy tôi là cả 1 foder nhạc dành cho bạn... thích- bạn nói thế, chưa bao h dám phản đối hay bác bỏ những gì tôi đưa ra...

Tôi sợ, sợ sự thay đổi đến khốn nạn của mình, những lần đọc được những dòng ngộ nghĩnh không còn là niềm vui nữa... tôi trả lời như nghĩa vụ phải trải qua... 

Rồi như sự tự nhiên của cuộc sống, những nt thưa dần, bạn ngày càng xa, mà dường như mất tăm trong cuộc sống, còn tôi cũng tìm được những niềm vui mới mà chóng quên đi....

Đến tận bây giờ, khi đã lớn hơn một chút và nhìn thoáng ra, tôi nhận ra mình chưa bao giờ đặt bạn vào đâu đó trong lòng... vì bạn không có một chúc gì để lôi cuốn người khác ư... hay con người ta chỉ có thể đặt niềm yêu của mình vào một số người duy nhất, hay lòng người chỉ có một số chỗ trống duy nhất....

Tối nay
Tôi ngồi đây, lại nhớ đến bạn... để níu kéo những cảm xúc xa xưa.....!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét