9.25.2016

Phải có tiêu đề

Gió thổi xao xác góc trường, anh thương em.
Mưa giăng khắp lối em về, anh thương em.
Thương em lúc mặt trời vừa lên.
Thương em lúc phố lên đèn.
Mùa thương liệu có ngưng...
Nếu lòng anh không dứt?

Đêm anh không ngủ ôm từng dòng em viết.
Đếm từng ngày yêu nhau
Nghe thời gian lắng đọng...
Mình yêu nhau đến thế...
Mà có lúc hết thương?

5 năm tình không cũ, mà lòng anh như lá vàng..
Rơi rụng như mảnh tình, mỏng manh như hy vọng
Tàn úa như tháng ngày, Như buổi chiều tắt nắng.
Có khi nào tái sinh?

Nước mắt không phải thứ dễ dãi để phung phí.
Nên anh giữ lại trên mi
Cho thôi ngang trái, cho thôi say đắm.
Trên phố quen... Có bao giờ gió thổi ngược về em...?

9.23.2016

LỖI

Cô gái đọc bài blog lần thứ 8 , cau mày.
Tìm thế nào cũng không ra một lỗi sai . Chính tả không. Chữ viết tắt cơ bản mọi người vẫn hay xài . Hơi nhiều dấu ba chấm.
Nhưng cơ bản , là câu chữ vẫn đúng hoàn toàn.
Hừm , nhưng có một vấn đề, cô gái đọc tới lần thứ 8 thì vẫn thấy thật sai. Nếu không, sao lòng lại khó chịu đến như vậy. Buồn và đau nhói ở tim nữa .
Thật kì lạ !
Đọc thêm lần nữa... A!... thì ra... chậc sao mình không nghĩ ra nhỉ.thật ngu ngốc.cô gái tự cười chính mình.
Bài blog cách đây đã 3 năm.thì là sao mà còn đúng được chứ. Ba năm, thời gian đã biến từng con chữ với ý nghĩa của nó từ đúng thành sai. 3 năm lòng người khi mà type những dòng này cũng đã thay đổi. 3 năm bài blog giống như 1 văn bản vô nghĩa
Vậy thì phải làm sao. Xóa? Hay sửa lỗi cho nó ? Nhưng nó không có lỗi gì sao lại sửa được. Chậc. Khó nhỉ. Ngày mai hỏi tác giả xem sao. Ngày mai sẽ có câu trả lời .!

9.21.2016

Tự nhiên choàng tỉnh
Như vừa thức dậy từ một trưa hè,khi đang nằm dưới tán cây bàng, nắng gắt làm mình thức giấc,bất giác lau đi hàng nước mắt còn lăn dài trên má. Ướt nhòe...
Giấc mơ trưa hè vội tan đi như bong bóng xà phòng. Không để lại một dấu tích. Mơ đẹp quá.
A! Thì ra mình đang mơ
Tự nhiên mơ về một căn nhà , có ba có mẹ, có người lớn, trẻ nhỏ, có tiếng cười, và cả một cái tủ lạnh dán đầy hình của gia đình cùng lời nhắn : " 6h về ăn cơm nhen " " bữa nay nấu canh bí với tôm nhen"
Mơ đẹp quá mà sao tự nhiên ba mẹ chia tay , con ko có ba mẹ con khóc . Rồi người mơ cũng khóc. Cơn mộng mị kéo dài quá.
Mệt, môi nứt nẻ , cổ họng khô khốc,lưng ướt đẫm mồ hôi và dính đầy bụi . Mình đã nằm ở đây bao lâu. Không ai biết và cũng chẳng nhớ. Nhưng hình như tán cây sao lạ quá. che cho cả một gốc sân mà sao cứ chừa chỗ mình.Hèn gì trán rịn mồ hôi.Lòng buồn và trống trải!
Thôi đi về thôi,chiều rồi !