9.25.2016

Phải có tiêu đề

Gió thổi xao xác góc trường, anh thương em.
Mưa giăng khắp lối em về, anh thương em.
Thương em lúc mặt trời vừa lên.
Thương em lúc phố lên đèn.
Mùa thương liệu có ngưng...
Nếu lòng anh không dứt?

Đêm anh không ngủ ôm từng dòng em viết.
Đếm từng ngày yêu nhau
Nghe thời gian lắng đọng...
Mình yêu nhau đến thế...
Mà có lúc hết thương?

5 năm tình không cũ, mà lòng anh như lá vàng..
Rơi rụng như mảnh tình, mỏng manh như hy vọng
Tàn úa như tháng ngày, Như buổi chiều tắt nắng.
Có khi nào tái sinh?

Nước mắt không phải thứ dễ dãi để phung phí.
Nên anh giữ lại trên mi
Cho thôi ngang trái, cho thôi say đắm.
Trên phố quen... Có bao giờ gió thổi ngược về em...?

9.23.2016

LỖI

Cô gái đọc bài blog lần thứ 8 , cau mày.
Tìm thế nào cũng không ra một lỗi sai . Chính tả không. Chữ viết tắt cơ bản mọi người vẫn hay xài . Hơi nhiều dấu ba chấm.
Nhưng cơ bản , là câu chữ vẫn đúng hoàn toàn.
Hừm , nhưng có một vấn đề, cô gái đọc tới lần thứ 8 thì vẫn thấy thật sai. Nếu không, sao lòng lại khó chịu đến như vậy. Buồn và đau nhói ở tim nữa .
Thật kì lạ !
Đọc thêm lần nữa... A!... thì ra... chậc sao mình không nghĩ ra nhỉ.thật ngu ngốc.cô gái tự cười chính mình.
Bài blog cách đây đã 3 năm.thì là sao mà còn đúng được chứ. Ba năm, thời gian đã biến từng con chữ với ý nghĩa của nó từ đúng thành sai. 3 năm lòng người khi mà type những dòng này cũng đã thay đổi. 3 năm bài blog giống như 1 văn bản vô nghĩa
Vậy thì phải làm sao. Xóa? Hay sửa lỗi cho nó ? Nhưng nó không có lỗi gì sao lại sửa được. Chậc. Khó nhỉ. Ngày mai hỏi tác giả xem sao. Ngày mai sẽ có câu trả lời .!

9.21.2016

Tự nhiên choàng tỉnh
Như vừa thức dậy từ một trưa hè,khi đang nằm dưới tán cây bàng, nắng gắt làm mình thức giấc,bất giác lau đi hàng nước mắt còn lăn dài trên má. Ướt nhòe...
Giấc mơ trưa hè vội tan đi như bong bóng xà phòng. Không để lại một dấu tích. Mơ đẹp quá.
A! Thì ra mình đang mơ
Tự nhiên mơ về một căn nhà , có ba có mẹ, có người lớn, trẻ nhỏ, có tiếng cười, và cả một cái tủ lạnh dán đầy hình của gia đình cùng lời nhắn : " 6h về ăn cơm nhen " " bữa nay nấu canh bí với tôm nhen"
Mơ đẹp quá mà sao tự nhiên ba mẹ chia tay , con ko có ba mẹ con khóc . Rồi người mơ cũng khóc. Cơn mộng mị kéo dài quá.
Mệt, môi nứt nẻ , cổ họng khô khốc,lưng ướt đẫm mồ hôi và dính đầy bụi . Mình đã nằm ở đây bao lâu. Không ai biết và cũng chẳng nhớ. Nhưng hình như tán cây sao lạ quá. che cho cả một gốc sân mà sao cứ chừa chỗ mình.Hèn gì trán rịn mồ hôi.Lòng buồn và trống trải!
Thôi đi về thôi,chiều rồi !

7.17.2016

KHÔNG SUY NGHĨ NỮA


Đến đâu thì đến,bây giờ đi ko dc vì còn thương.ở lại mà cứ suy nghĩ hoài thì ng khổ là mình.Cách tốt nhất là không suy nghĩ,cứ để anh lo cho cuộc đời của chính anh.mình ko việc gì phải như vậy.mình cứ sống và làm việc.lo hết phận sự của mình đối với gia đình đi đã. Nếu thật sự hai đứa là của nhau thì sẽ ở bên nhau.còn nếu đã hết duyên hết nợ thì có cố cách mấy cũng chia xa
Nhiều đứa hỏi mình sao khổ mà vẫn quen .Ừ nhỉ mình cũng tự hỏi câu này.nhưng rồi ở đời người có mấy ai không khổ vì tình yêu.nếu tình yêu là sung sướng là chỉ toàn niềm vui thì đâu còn gọi là yêu nữa.phải ko.
Mình sẽ chẳng yêu mù quáng.mình cứ làm tốt những gì mình có thể thôi. như con Nga nó nói.cứ cố gắng đi.không được thì đi . Ừ không được thì đi...

Thơ con cóc

Câu chia ly ngập ngừng chưa nói
Em thương anh đến tận khi về
Đôi dòng đôi ngả hai phương hướng
Mình sẽ cùng một lối chứ anh?



4.11.2016

Ngày 11/4 0h23

Em vừa type những dòng này vừa khóc
Em nhớ ngày hai đứa đèo nhau trên chiếc xe đạp.a ngại ngùng trao em tấm thư anh tự làm.bên trong là những xúc cảm trong trẻo của tình yêu. Đó là khi mình tròn 1 tháng quen nhau
Khi ấy e vẫn chưa biết trân trọng 1 điều gì.nhưng bây giờ e nâng niu chúng biết bao
Nâng niu cả những kỉ niệm a tặng e
A bảo a sẽ cố gắng vì tình yêu của hai đứa
Nhưng giờ anh đang làm gì ????!!!
Em lại buồn thật nhiều.
Buồn lắm...

4.09.2016

Chủ và con

" chủ sẽ cho con niềm vui sự thông cảm và nụ cười "
Em lưu lại để anh biết anh đã từng nhắn cho em những dòng như vậy
Niềm vui đã mất theo thời gian
Sự thông cảm ít khi tìm thấy
Và nụ cười dần tắt trên môi chúng ta
Anh có nhận ra không?

4.08.2016

xài blog của anh

em không biết xài blog nhưng em vẫn thử viết một bài mới
em thích blog của anh và những dòng anh viết.kể cả những điều anh góp nhặt được e cũng thích
em buồn vì anh nhiều.đôi khi là nỗi sợ .em biết thời gian đang trôi nhưng em không có cách nào níu giữ cứ đau khổ mà đứng nhìn nó
thời gian như trêu anh và em
liệu anh có bao giờ thay đổi ? bởi tính cách này sẽ làm anh tan rã theo thời gian.anh để gió bụi cuốn  đi.chỉ vậy thôi không cố gắng không ý thức .
em hiểu anh và em yêu anh.nhưng em không đành lòng nhìn anh sống như vậy.
em vẫn sẽ yêu anh nhưng em không đau khổ vì anh nữa
em yêu anh


1.22.2016

Lâu rồi không có gặp nhau.

FB_IMG_1451832724149
(Tặng T.)
Lâu rồi không có gặp nhau
Cứ hay thắc mắc ngày sau ta là
Một quý ông
Một quý bà
Trong đôi mắt đã kinh qua thăng trầm
Liệu mình ngồi đó trầm ngâm
Nói về cái thuở yêu nhầm tuổi xanh…
Cái thuở mà em yêu anh
Lung linh như quyển truyện tranh học trò
Theo em như trôm thập thò
Em quay lưng lại giả đò không theo
Mi chưa biết đá lông nheo
Mắt còn in vết trong veo bầu trời
Yêu nhau không dám mở lời
Tưởng bên nhau mãi cả đời thế thôi
Thời gian cứ thế dần trôi
Tình yêu cứ thế chia đôi khi nào
Trong khi con phố ồn ào
Em đi không kịp thưa chào, em đi
Sài Gòn đại học em thi
Anh trung cấp mối tình si ngậm ngùi
Ừ thôi ngu học biết mùi
Ừ thôi thì thế chôn vùi nỗi đau

..
.
Lâu rồi không có gặp nhau
Cứ hay thắc mắc ngày sau ta là
Anh công chức
Vẫn la cà
Gặp em về phố phù hoa xa vời
Em vô tư nở nụ cười
Đi ngay bên cạnh một người khác anh
Ngước nhìn đi nhé trời xanh
Kẻo mà đôi mắt long lanh nỗi buồn
Mà sao không rõ ngọn nguồn
Bầu trời xưa có một đường chia hai.

  • Hữu Lê –

Bình Minh Mưa

1.04.2016

Hạnh phúc và Hạnh phúc hơn


Hạnh phúc là khi được tự do đam mê và sống không hối tiếc, còn hạnh phúc hơn là tìm được một người đồng hành với mình trong cuộc đời này, và dù thế nào thì cũng nên hạnh phúc. Nếu có được cả hai thì là người hạnh phúc nhất.
...
Khi người ta kết nối với với nhau bằng cảm xúc vô hình, thì cuộc đời sẽ luôn luôn mất mát để được ước ao trở lại mà bù đắp nó. Thời gian làm chúng ta thăng trầm với cuộc đời, để những ngày sau sẽ trả lời cho những ngày đã qua, để tuổi 30 sẽ trả lời cho những sợ hãi của tuổi đôi mươi. Và dù thế nào, có mơ hồ đến mấy thì cũng chỉ nên hạnh phúc, hoặc hạnh phúc hơn mà thôi.
...
Những ngày sau tôi sẽ tiếp tục sống, chuẩn bị cho một hành trình mới, tận hưởng những năm thanh xuân đẹp đẽ, sẽ mang trái tim son trẻ rong ruổi, có thể té ngã, có thể đớn đau nhưng vẫn vẹn nguyên ước mong, gặp gỡ người cùng mình già đi, để có dịp cười lấp lánh để nói ra câu của An rằng:
Một vài năm sau, em muốn cùng anh đến sống ở trấn nhỏ dưới núi thưa thớt dấu chân người. Sớm mai trèo lên đỉnh núi cao, xuống núi đi chợ mua rau quả. Nấu nướng quét dọn. Sinh con đẻ cái. Buổi chiều đọc một quyển sách. Buổi tối uống rượu, trò chuyện dưới cây hoa hạnh, mãi tới khi ánh trăng và giọt sương mát lạnh. Trong mơ, đi đến khe núi vắng vẻ um tùm cỏ đuôi phượng, tiếng chim lảnh lót, hạt giống trên cây nứt toác… cùng mệt mỏi ngủ thiếp dưới gốc cây. Lúc tỉnh dậy, em vẫn trẻ tuổi, anh vẫn chưa già.