5.25.2014

Mình phải ghi lại, vì mình sẽ quên mất những kí ức

Nhưng ghi gì đây khi  đời đầy trống rỗng.
Những nghĩ suy mông lung trong lúc đong đầy lại chợt vơi đi.
Trang giấy trắng có ý nghĩa gì khi không có câu chuyện dòng chữ trên ấy.
Điều tưởng dễ nhưng thật khó.
Vì ai can đảm để kể chuyện bản thân.
Vì ai can đảm để đối diện với nỗi đau đớn trong tâm hằng ngày.
Nếu có thể, lắp đầy bằng nước mắt, mồ hôi, máu sẽ dễ dàng hơn.
Vì sao, sống khác với tồn tại, yêu khác với cần thiết.
Vì sao có thể rũ bỏ người khác khi họ dần biến mất trong tay, giống bụi cát đường đời...
Vì sao khi kí ức mất đi, gặp lại chẳng còn thân.
Người sẽ nhớ người trong bao lâu khi không gặp nhau, 10 hay 20 năm.
Chẳng ai biết cả.
Sống như bèo dạt, sống để bị xô đẩy có một cảm giác thật dễ chịu.
Như... đang được ru ngủ trên một cái nôi.
Để không phải gồng mình mà chống đối lại.
...
Để không mệt mỏi.
Mình sẽ mệt mỏi mất.