10.15.2014

Viết cho em!

E hèm. viết cho em, bé vk mập của ck.

Mấy ngày này cực nhọc quá hở vk. Nghĩ bài tập bủa vây như thế này sao chịu nổi chớ. T.T mà hồi trước còn có thể nghĩ tới được khoảng thời gian sau đó mình sẽ rảnh rỗi và dễ chịu hơn. Chứ vk căng thẳng suốt vk hành ck gê lắm ;-)
thôi thì tết hén vk. tết vk sẽ rảnh ơi mà rảnh nòa :"> ùi cưng ck ơi là cưng nha sã iu. T.T toàn lo học lo đủ thứ quên bé heo ngày nào cũng đi ra đi zô ngóng sã nà. huhuhu T.T ngóng riết cái đui cong veo nun ó T.T
Cũng có mấy lúc ck k ngủ đc mà h hong dám nói vk sã nữa tại sã đi học mệt phải ngủ bù. ùi cũng hem dám than thở gì nữa hết ó sã.
ck cũng có gánh nặng riêng của mình nhưng mà cái nào ck giúp đc thì ck giúp nha. Ck biếng nhát chọc em thôi chứ hem có ý giề đâu á :">

Rùi mình sẽ lại bình yên.... mà đi xem phim HD phải hong em ;-)

Những ngày mưa ngồi cạnh em cũng không hẳn là khó chịu như trong blog a viết nhỉ. a vẫn thích tắm mưa lắm. mặc dù nó làm mờ đi mắt kiếng của ck. làm lạnh bờ vai của vk. làm tóc 2 đứa bệt lại xấu xí và lem nhem :">
Chạy trên con đường tới nhà em, chắc a cũng đã quen với mấy cái ổ gà trên đường, những cửa hàng em chỉ, chỗ nào kẹt xe, chỗ nào hay ngập nước. Chiếc xe bus đâu chỗ nào. Nghe được bao chuyện từ mấy chuyến xe bus. Chú này bị trễ chuyến, người kia bị xe ôm nói gian. ông tài xế với bà bán vé cãi lộn tưng bừng xe...
Nghĩ lại cũng vui :D cuộc sống nhiều màu sắc và thú vị hơn. Em ít đi xe thì a đi rồi a kể cho vk anh nghe nhé :">
Vk lùn ngủ ngoan ngoãn. a thương vk nhiều lắm nun nà na. :-*

9.30.2014

Căn phòng tối khóc cho anh và cuộc tình chúng ta.

Căn phòng tối khóc cho anh và cuộc tình chúng ta.
Mảnh tình vơi còn lại bao nhiêu
Mình có từng yêu nhau thắm thiết.
Có từng bảo bọc nhau qua những buồn khổ.
Trong 3 năm qua.
Trong những phút giây yêu thương có là chán nản.
Nhìn chằm chằm về phía trước và buồn.
Con đường đó... có lối nào thoát ra.
Anh không biết đi về đâu và phải làm sao.
Con tim chai sạn.
Mưa chẳng làm a vui dù có em kề bên...
Nắng không cười tươi nữa dù sau xe vẫn là vòng tay
Phố tẻ nhạt dù kề bên một nắm tay.
Đêm lạnh dù những lời chúc vẫn thường nhật
Anh phải làm sao...
Anh không kiên định và thường bỏ cuộc.
Em không kiên định và không bỏ cuộc.
Điều gì ghép lại tình cảm của chúng ta.
Khi hai mảnh ghép giống nhau sẽ không thể thuộc về nhau...
Nhưng anh thương em.
Đã hoặc sẽ
Còn bây h thì sao...
...

9.15.2014

Dại khờ...

Người ta khổ vì thương không phải cách,
Yêu sai duyên, và mến chẳng nhằm người. 
Có kho vàng nhưng tặng chẳng tuỳ nơi, 
Người ta khổ vì xin không phải chỗ. 

Đường êm quá, ai đi mà nhớ ngó! 
Đến khi hay, gai nhọn đã vào xương. 
Vì thả lòng không kìm chế dây cương, 
Người ta khổ vì lui không được nữa. 

Những mắt cạn cũng cho rằng sâu chứa; 
Những tim không mà tưởng tượng tràn đầy; 
Muôn ngàn đời tìm cớ dõi sương mây, 
Dấn thân mãi để kiếm trời dưới đất. 

Người ta khổ vì cố chen ngõ chật,
Cửa đóng bưng nên càng quyết xông vào. 
Rồi bị thương, người ta giữ gươm dao,
Không muốn chữa, không muốn lành thú độc.

Xuân Diệu

5.25.2014

Mình phải ghi lại, vì mình sẽ quên mất những kí ức

Nhưng ghi gì đây khi  đời đầy trống rỗng.
Những nghĩ suy mông lung trong lúc đong đầy lại chợt vơi đi.
Trang giấy trắng có ý nghĩa gì khi không có câu chuyện dòng chữ trên ấy.
Điều tưởng dễ nhưng thật khó.
Vì ai can đảm để kể chuyện bản thân.
Vì ai can đảm để đối diện với nỗi đau đớn trong tâm hằng ngày.
Nếu có thể, lắp đầy bằng nước mắt, mồ hôi, máu sẽ dễ dàng hơn.
Vì sao, sống khác với tồn tại, yêu khác với cần thiết.
Vì sao có thể rũ bỏ người khác khi họ dần biến mất trong tay, giống bụi cát đường đời...
Vì sao khi kí ức mất đi, gặp lại chẳng còn thân.
Người sẽ nhớ người trong bao lâu khi không gặp nhau, 10 hay 20 năm.
Chẳng ai biết cả.
Sống như bèo dạt, sống để bị xô đẩy có một cảm giác thật dễ chịu.
Như... đang được ru ngủ trên một cái nôi.
Để không phải gồng mình mà chống đối lại.
...
Để không mệt mỏi.
Mình sẽ mệt mỏi mất.