11.01.2023

Phải có tiêu đề

Ta còn nhớ nhau, đã là hạnh phúc của một mối tình.

Còn nhắc tên nhau trong đêm về thao thức.

Còn gìn giữ nhau trong vô vàn tấp nập.

Và trân trọng người hiện tại cùng mình....




7.04.2023

Người ngồi đó, với trăm ngàn thổn thức.

Nghĩ về hạnh phúc đã bỏ ta rồi.

Về quá khứ ,sao đi qua vội vã.

Chẳng còn lời chúng mình nói cùng nhau?


Đôi mái đầu xanh, một con đường vắng.

Trời cao trong vắt như mắt người yêu.

Bỗng mưa tí tách, tựa đầu em khóc.

"Anh có thể, ngừng yêu em được không?"


10 ngón tay nắm chặt lòng bàn tay.

Anh run run trong từng cơn gió lạnh.

Những đau lòng cứ chực khỏi môi khô.

"Em sau này, sẽ ổn, đúng không em?"

3.25.2023

[...]


Nghĩ tới đây, Cát Dao không khỏi có chút nản lòng thoái chí, ngắm góc mặt nghiêng của Phương Nguyên, bất giác từ từ si mê.


Phương Nguyên dùng cổ Da Người đổi một khuôn mặt khác, tướng mạo đặc hữu của người Bắc Nguyên, chắc chắn càng phù hợp với thẩm mĩ quan của Cát Dao hơn.


Lúc còn trẻ, Thường Sơn Âm chính là thiếu niên anh tuấn hiếm có của Thường gia.


Ngũ quan của ông ta đoan chính, mũi cao, con ngươi màu nâu thâm thúy, môi mỏng luôn mím, tự nhiên toát ra cá tính quật cường.


Hai bên tóc mai đã pha sương, toát ra khí tức từng trải của người đàn ông trưởng thành, đối với thiếu nữ chính là sự hấp dẫn mãnh liệt.


Ngọn lửa lay động theo gió, ánh lửa chiếu mặt Phương Nguyên lúc sáng lúc tối, càng làm nổi bật khí độ kiên quyết, chững chạc của hắn lúc này.


Cát Dao rơi vào trạng thái suy nghĩ mông lung, nàng ta âm thầm hồi tưởng, rốt cuộc Phương Nguyên là người như thế nào?


Kinh hãi khi lần đầu tiên gặp mặt, sự ôn hòa khi mỉm cười, trí tuệ khi chỉ dạy mình, sự hào dũng vô song lúc chiến đấu, còn cả sự lãnh khốc lạnh lùng khi tự lột da của bản thân.


Từng cảnh tượng ấy thoáng hiện trong lòng của cô gái, ấn tượng khắc sâu như vậy, quả thực đã khắc sâu vào trong nội tâm của nàng.


"Vậy quá khứ của ngài ấy thì sao?" Cát Dao không kìm được lại nghĩ.


Quá khứ của Thường Sơn Âm từ lâu đã trở thành truyền thuyết anh hùng, lưu truyền rộng rãi khắp vùng đất Bắc Nguyên.


Vô số người tôn kính ông ta, yêu quý ông ta, coi trọng ông ta.


Thuở thiếu thời, danh tiếng của ông ta luôn đứng đầu, là hy vọng tương lai của Thường gia.


Ông ta thành danh từ rất sớm, thuật Ngự Lang hạng nhất, khiến người ta nhìn với cặp mắt khác xưa.


Quan trọng hơn, ông ta công chính liêm minh, khoan dung độ lượng, thân thiện, cũng không ức hiếp nhỏ yếu, hiếu thuận với phụ mẫu, trợ giúp tộc nhân có khó khăn. Đồng thời cũng vô cùng nghĩa khí, không biết bao nhiêu lần liều mình bảo vệ gia viên, vì Thường gia lập được công lao hiển hách.


Ông ta cưới kiều thê, lại nhận được sự phản bội của bạn thân lúc nhỏ. Vận mạng vô tình đuổi bắt, khiến người đàn ông này mất đi mẫu thân, mất đi huynh đệ kết nghĩa, mất đi kiều thê, thậm chí suýt nữa mất luôn tính mạng.


Nhưng chung quy ông ta đã sống lại.


Dựa vào cố gắng của mình, từ trong vực sâu tử vong khó khăn vùng vẫy đi ra, tạo ra một kỳ tích mà người bình thường khó có thể tưởng tượng được.


"Trên vai của người đàn ông này luôn mang sự đau khổ đến tột cùng, trong nơi sâu thẳm ẩn giấu vô số vết thương." Cát Dao nghĩ tới đây, trong lòng cảm thấy xúc động, thật muốn ôm Phương Nguyên vào lòng, dùng sự ôn nhu của mình để an ủi con sói bị thương cô độc đã từng là Lang Vương này.

1.21.2023

Xuân đầu - Xuân Diệu

Trời xanh thế! Hàng cây thơ biết mấy!

Vườn non sao! Đường cỏ mộng bao nhiêu.

Khi Phạm Thái gặp Quỳnh Như thuở ấy,

Khi chàng Kim vừa được thấy nàng Kiều.


Hỡi năm tháng vội đi làm quá khứ!

Trời về đây! Và đem trở về đây

Rượu nơi mắt với khi nhìn ướm thử,

Gấm trong lòng và khi đứng chờ ngây.


Và nhạc phất dưới chân mừng sánh bước;

Và tơ giăng trong lời nhỏ khơi ngòi;

Tà áo mới cũng say mùi gió nước;

Rặng mi dài xao động ánh dương vui.


Thiêng liêng quá, những chiều không dám nói,

Những tay e, những đầu ngượng cúi mau;

Chim giữa nắng sao mà kêu đến chói!

Ôi vô cùng trong một phút nhìn nhau!


Cho ta xin, cho ta xin sắc đỏ,

Xin màu xanh về tô lại khung đời…

Trời ơi, trời ơi, đâu rồi tuổi nhỏ?

Hôm xưa đâu rồi, trời ơi! trời ơi! 

12.15.2022

Giữa Đám Đông - Nguyễn Phong Việt



Không mấy ai có thể biết khi chúng ta cười vui giữa đám đông

là cô đơn giăng kín ở trong lòng…


Là bàn tay không biết bám víu vào đâu giữa những khoảng trống lạnh lùng

là trả lời cho người này người kia mà trong lòng tràn đầy câu hỏi

là nheo mắt nhìn nhau mà biết rằng đang đau nhói

là thản nhiên khoanh tay mà nhịp tim vang từng hồi mệt mỏi

mình đang ở đâu đây?


Giữa đám đông, chúng ta đứng đó và thấy mình như một đám mây

cứ lững lờ trôi trong một bầu trời xa lạ

những gương mặt thân quen, những giọng người thoảng như cơn gió

muốn hét thật to, muốn nằm xuống như một cọng cỏ mềm sau cơn bão giông đang cần bày tỏ

mà có được đâu?


Giữa đám đông, chúng ta đứng đó và hình dung ra một chiếc cầu

mình ở bên này nhìn mọi người ở bên kia thinh lặng

tự hỏi mình có còn là mình sau những gì mất mát

có còn được là mình hay đã là người khác

sống cuộc đời chai sạn

rồi nhẫn tâm…


Chúng ta bước vào đám đông và biết mình thất lạc nhưng lại không muốn ai chìa bàn tay ra để cầm

để níu giữ những tổn thương vẫn từng ngày giấu kín

để nhận ra sau những đêm rất dài vẫn là ngày mờ mịt

để cúi xuống rũ vai cô đơn như một định mệnh

để cười chua xót

trước khi ngẩng nhìn lên…


Ở giữa đám đông hay khi đám đông ở giữa mình

cũng có khác gì nhau bởi trong lòng vẫn thế

muốn được đứng im lìm mà những cái đụng vai cứ làm giật mình từng hơi thở

chỉ ước giá như là tượng đá

cần một giây phút được bình yên…


Ở giữa những đám đông

chỉ có nỗi cô đơn là hiểu rõ nhất những gì thuộc về trái tim mình?



8.6.2013

Nguồn: Nguyễn Phong Việt, Từ yêu đến thương, NXB Văn học, 2013

6.17.2022

Phải có tiêu đề

Tôi mang trong mình niềm thương nhớ

Bỏ lại câu ca, vài vần thơ

Đợi em mùa đó, ngày tháng đó

Một buổi chiều xưa, chốn ban sơ.


Ta có nỗi buồn, ngày thứ sáu

Để dành chăm chỉ kể nhau nghe

Ta mang nỗi nhớ, ngày chủ nhật

Còn hôm qua đó bỏ rơi rồi.


Gió ngủ say sưa, trăng đã thôi

Đường em ghì lấy vạt áo tôi

Lòng tôi dẫu rộng như trời biển

Vắng cánh buồn em, hoá đơn côi...


Một tối sau khi xem Em và Trịnh. 

12.31.2021

100 năm.

Vì trong nước mắt có nụ cười.
Và vì trong nỗi đau cũng có niềm vui.

Chúng ta có thể đi bên cạnh nhau 100 năm hay không từ thời khắc này.
Đi từ những trẻ thơ cho đến khi đầu bạc.
Đi từ những bền lâu cho đến lúc cuộc đời buông tay để phai nhạt.
Đi từ những cô đơn cho đến ngày không thể xa cách.
Chúng ta có thể nào không?

Những người yêu nhau bao giờ cũng biết cách ước mong.
Thề sẽ lặng im khi người kia lên tiếng.
Thề sẽ không thèm khóc khi người kia đòi lau nước mắt.
Thề sẽ nấu một bữa ăn ngon nhất trên đời cho người kia chẳng thể nào quên được.
Thề sẽ dựa đầu vào nhau nơi phía trái của lồng ngực.
Rồi khúc khích cười…

Nhưng 100 năm đâu phải chỉ một ngày.
Biết được khổ đau nào đến trước để chúng ta chờ đón.
24 tiếng đặt chân xuống vực sâu cũng đủ làm chúng ta hoảng hốt.
Lời hứa 100 năm có khi chỉ vỡ tan trong một giây phút.
Từ đó tình yêu lạc loài!

Bằng cách nào chúng ta giữ lại được niềm vui.
Khi một người xin lỗi một người vì đã từng buột miệng nói.
Ràng buột bởi hạnh phúc một ngày thì giản đơn vì đó chỉ có thể là nông nổi.
Đó chỉ có thể là yêu thương nằm ngoài những gì con người ta chờ đợi.
Vì đâu chắc gì chúng ta muốn dành cho nhau giây phút cuối.
Khi trong lòng đã đánh mất nụ hôn….

Chúng ta gắn lên bầu trời những vì sao mang tên những đứa con.
Nhưng những vì sao ấy chưa kịp sáng lên đã vụt tắt.
Chúng ta gắn lên bầu trời những vì sao mang tên một ngôi nhà với nhiều hoa hồng vàng dưới nắng.
Nhưng những vì sao ấy không hề biết.
Chúng chỉ hiện diện trong giấc mơ?

Trên những con đường chúng ta đi qua có chiếc lá nào biết cách giữ ấm trong ngày mưa.
Có chiếc lá nào vẫn xanh từ lần đầu hò hẹn.
Có chiếc lá nào khô trên cành mà không hề biết.
Có chiếc lá nào rơi vào đúng ngày tháng.
Chúng ta rời xa…?

100 năm chưa bao giờ chất đầy được vào lời hứa của chúng ta?
100 năm không phải là quãng đời để sống?
100 năm chỉ là cách chúng ta đánh vần để tình yêu kia đừng chạy thoát.
Khỏi giây phút này?

Nhưng 100 năm nữa có những người vẫn chờ đợi những người về qua đây?

12.29.2021

Không có tiêu đề...

Ta nhớ thương người

Bên ta sớm mai

Đến khi nắng tắt

Khi hoàng hôn tan


Khói bếp quanh quẩn chiều buông

Người đây ta đó tình luôn dạt dào

Đâu ai ngờ, cũng chỉ là mộng

Nên ta đành, ôm hy vọng mà thôi


Nên dành yêu dấu nhớ mong

Cho vào giấc ngủ, dằn lòng xót xa

Đến khi nắng chói đầu non

Đến khi tỉnh giấc, tình còn mùa thu... 

2.19.2020

Đền hoa cho cánh đồng

Rồi em sẽ khác đi mà, ta biết
Không tận tâm ngốc ngếch giống bây giờ
Mình lo sợ em bị đời bắt nạt
Cứ vội vàng dặn em tính hơn thua

Rốt cuộc rồi cũng sẽ là mưa
Sau rất nhiều ngày tạnh
Rốt cuộc em cũng sẽ biết mắt người thì lạnh
Và tay người chỉ ấm đôi khi

Thôi bây giờ em cứ việc ngu đi
Em cứ ngốc, đời sẽ đền em cả
Đền đôi mắt trong veo bằng những lương thiện bất ngờ
Đền tình yêu không tính toan bằng một người sẽ vì em mà đợi chờ

Dù thế nào đi nữa
Đền cho khung cửa đóng bằng một ô khác mở
Đền hoa cho cánh đồng
Đền gió dịu ban trưa
Đền cho em không gợn chút nghi ngờ

Bằng một kẻ yêu em nhiều hơn cả
Những mẫu tình em góp nhặt từ xưa

Nguyễn Thiên Ngân

4.13.2019

Chiều buông đêm, phủ xuống đời
Bên đây mờ mịch đường trời bóng mây
Tàn cơn chót lưỡi đầu môi
Người đây ta đó phai phôi tháng ngày

Ngày mưa rơi cũng khó nhọc
Nên đành lòng nuốt ngược giọt sâu cay
Quán đông cô độc một mình
Cố tìm vị giác trong dòng hơi men

Ở một thế giới tăm tối
Em ngồi đó nói nhỏ lời chia tay
Môi hồng mắt biếc tóc mềm
Ngày em đẹp nhất là ngày xa anh

Thế giới không có 2 người
Thời không đọng lại ngay lời em buông
"Lệ này không phải cho anh
Tim này không giữ 1 phần tình anh"

9.25.2016

Phải có tiêu đề

Gió thổi xao xác góc trường, anh thương em.
Mưa giăng khắp lối em về, anh thương em.
Thương em lúc mặt trời vừa lên.
Thương em lúc phố lên đèn.
Mùa thương liệu có ngưng...
Nếu lòng anh không dứt?

Đêm anh không ngủ ôm từng dòng em viết.
Đếm từng ngày yêu nhau
Nghe thời gian lắng đọng...
Mình yêu nhau đến thế...
Mà có lúc hết thương?

5 năm tình không cũ, mà lòng anh như lá vàng..
Rơi rụng như mảnh tình, mỏng manh như hy vọng
Tàn úa như tháng ngày, Như buổi chiều tắt nắng.
Có khi nào tái sinh?

Nước mắt không phải thứ dễ dãi để phung phí.
Nên anh giữ lại trên mi
Cho thôi ngang trái, cho thôi say đắm.
Trên phố quen... Có bao giờ gió thổi ngược về em...?

9.23.2016

LỖI

Cô gái đọc bài blog lần thứ 8 , cau mày.
Tìm thế nào cũng không ra một lỗi sai . Chính tả không. Chữ viết tắt cơ bản mọi người vẫn hay xài . Hơi nhiều dấu ba chấm.
Nhưng cơ bản , là câu chữ vẫn đúng hoàn toàn.
Hừm , nhưng có một vấn đề, cô gái đọc tới lần thứ 8 thì vẫn thấy thật sai. Nếu không, sao lòng lại khó chịu đến như vậy. Buồn và đau nhói ở tim nữa .
Thật kì lạ !
Đọc thêm lần nữa... A!... thì ra... chậc sao mình không nghĩ ra nhỉ.thật ngu ngốc.cô gái tự cười chính mình.
Bài blog cách đây đã 3 năm.thì là sao mà còn đúng được chứ. Ba năm, thời gian đã biến từng con chữ với ý nghĩa của nó từ đúng thành sai. 3 năm lòng người khi mà type những dòng này cũng đã thay đổi. 3 năm bài blog giống như 1 văn bản vô nghĩa
Vậy thì phải làm sao. Xóa? Hay sửa lỗi cho nó ? Nhưng nó không có lỗi gì sao lại sửa được. Chậc. Khó nhỉ. Ngày mai hỏi tác giả xem sao. Ngày mai sẽ có câu trả lời .!

9.21.2016

Tự nhiên choàng tỉnh
Như vừa thức dậy từ một trưa hè,khi đang nằm dưới tán cây bàng, nắng gắt làm mình thức giấc,bất giác lau đi hàng nước mắt còn lăn dài trên má. Ướt nhòe...
Giấc mơ trưa hè vội tan đi như bong bóng xà phòng. Không để lại một dấu tích. Mơ đẹp quá.
A! Thì ra mình đang mơ
Tự nhiên mơ về một căn nhà , có ba có mẹ, có người lớn, trẻ nhỏ, có tiếng cười, và cả một cái tủ lạnh dán đầy hình của gia đình cùng lời nhắn : " 6h về ăn cơm nhen " " bữa nay nấu canh bí với tôm nhen"
Mơ đẹp quá mà sao tự nhiên ba mẹ chia tay , con ko có ba mẹ con khóc . Rồi người mơ cũng khóc. Cơn mộng mị kéo dài quá.
Mệt, môi nứt nẻ , cổ họng khô khốc,lưng ướt đẫm mồ hôi và dính đầy bụi . Mình đã nằm ở đây bao lâu. Không ai biết và cũng chẳng nhớ. Nhưng hình như tán cây sao lạ quá. che cho cả một gốc sân mà sao cứ chừa chỗ mình.Hèn gì trán rịn mồ hôi.Lòng buồn và trống trải!
Thôi đi về thôi,chiều rồi !

7.17.2016

KHÔNG SUY NGHĨ NỮA


Đến đâu thì đến,bây giờ đi ko dc vì còn thương.ở lại mà cứ suy nghĩ hoài thì ng khổ là mình.Cách tốt nhất là không suy nghĩ,cứ để anh lo cho cuộc đời của chính anh.mình ko việc gì phải như vậy.mình cứ sống và làm việc.lo hết phận sự của mình đối với gia đình đi đã. Nếu thật sự hai đứa là của nhau thì sẽ ở bên nhau.còn nếu đã hết duyên hết nợ thì có cố cách mấy cũng chia xa
Nhiều đứa hỏi mình sao khổ mà vẫn quen .Ừ nhỉ mình cũng tự hỏi câu này.nhưng rồi ở đời người có mấy ai không khổ vì tình yêu.nếu tình yêu là sung sướng là chỉ toàn niềm vui thì đâu còn gọi là yêu nữa.phải ko.
Mình sẽ chẳng yêu mù quáng.mình cứ làm tốt những gì mình có thể thôi. như con Nga nó nói.cứ cố gắng đi.không được thì đi . Ừ không được thì đi...

Thơ con cóc

Câu chia ly ngập ngừng chưa nói
Em thương anh đến tận khi về
Đôi dòng đôi ngả hai phương hướng
Mình sẽ cùng một lối chứ anh?



4.11.2016

Ngày 11/4 0h23

Em vừa type những dòng này vừa khóc
Em nhớ ngày hai đứa đèo nhau trên chiếc xe đạp.a ngại ngùng trao em tấm thư anh tự làm.bên trong là những xúc cảm trong trẻo của tình yêu. Đó là khi mình tròn 1 tháng quen nhau
Khi ấy e vẫn chưa biết trân trọng 1 điều gì.nhưng bây giờ e nâng niu chúng biết bao
Nâng niu cả những kỉ niệm a tặng e
A bảo a sẽ cố gắng vì tình yêu của hai đứa
Nhưng giờ anh đang làm gì ????!!!
Em lại buồn thật nhiều.
Buồn lắm...

4.09.2016

Chủ và con

" chủ sẽ cho con niềm vui sự thông cảm và nụ cười "
Em lưu lại để anh biết anh đã từng nhắn cho em những dòng như vậy
Niềm vui đã mất theo thời gian
Sự thông cảm ít khi tìm thấy
Và nụ cười dần tắt trên môi chúng ta
Anh có nhận ra không?

4.08.2016

xài blog của anh

em không biết xài blog nhưng em vẫn thử viết một bài mới
em thích blog của anh và những dòng anh viết.kể cả những điều anh góp nhặt được e cũng thích
em buồn vì anh nhiều.đôi khi là nỗi sợ .em biết thời gian đang trôi nhưng em không có cách nào níu giữ cứ đau khổ mà đứng nhìn nó
thời gian như trêu anh và em
liệu anh có bao giờ thay đổi ? bởi tính cách này sẽ làm anh tan rã theo thời gian.anh để gió bụi cuốn  đi.chỉ vậy thôi không cố gắng không ý thức .
em hiểu anh và em yêu anh.nhưng em không đành lòng nhìn anh sống như vậy.
em vẫn sẽ yêu anh nhưng em không đau khổ vì anh nữa
em yêu anh


1.22.2016

Lâu rồi không có gặp nhau.

FB_IMG_1451832724149
(Tặng T.)
Lâu rồi không có gặp nhau
Cứ hay thắc mắc ngày sau ta là
Một quý ông
Một quý bà
Trong đôi mắt đã kinh qua thăng trầm
Liệu mình ngồi đó trầm ngâm
Nói về cái thuở yêu nhầm tuổi xanh…
Cái thuở mà em yêu anh
Lung linh như quyển truyện tranh học trò
Theo em như trôm thập thò
Em quay lưng lại giả đò không theo
Mi chưa biết đá lông nheo
Mắt còn in vết trong veo bầu trời
Yêu nhau không dám mở lời
Tưởng bên nhau mãi cả đời thế thôi
Thời gian cứ thế dần trôi
Tình yêu cứ thế chia đôi khi nào
Trong khi con phố ồn ào
Em đi không kịp thưa chào, em đi
Sài Gòn đại học em thi
Anh trung cấp mối tình si ngậm ngùi
Ừ thôi ngu học biết mùi
Ừ thôi thì thế chôn vùi nỗi đau

..
.
Lâu rồi không có gặp nhau
Cứ hay thắc mắc ngày sau ta là
Anh công chức
Vẫn la cà
Gặp em về phố phù hoa xa vời
Em vô tư nở nụ cười
Đi ngay bên cạnh một người khác anh
Ngước nhìn đi nhé trời xanh
Kẻo mà đôi mắt long lanh nỗi buồn
Mà sao không rõ ngọn nguồn
Bầu trời xưa có một đường chia hai.

  • Hữu Lê –

Bình Minh Mưa

1.04.2016

Hạnh phúc và Hạnh phúc hơn


Hạnh phúc là khi được tự do đam mê và sống không hối tiếc, còn hạnh phúc hơn là tìm được một người đồng hành với mình trong cuộc đời này, và dù thế nào thì cũng nên hạnh phúc. Nếu có được cả hai thì là người hạnh phúc nhất.
...
Khi người ta kết nối với với nhau bằng cảm xúc vô hình, thì cuộc đời sẽ luôn luôn mất mát để được ước ao trở lại mà bù đắp nó. Thời gian làm chúng ta thăng trầm với cuộc đời, để những ngày sau sẽ trả lời cho những ngày đã qua, để tuổi 30 sẽ trả lời cho những sợ hãi của tuổi đôi mươi. Và dù thế nào, có mơ hồ đến mấy thì cũng chỉ nên hạnh phúc, hoặc hạnh phúc hơn mà thôi.
...
Những ngày sau tôi sẽ tiếp tục sống, chuẩn bị cho một hành trình mới, tận hưởng những năm thanh xuân đẹp đẽ, sẽ mang trái tim son trẻ rong ruổi, có thể té ngã, có thể đớn đau nhưng vẫn vẹn nguyên ước mong, gặp gỡ người cùng mình già đi, để có dịp cười lấp lánh để nói ra câu của An rằng:
Một vài năm sau, em muốn cùng anh đến sống ở trấn nhỏ dưới núi thưa thớt dấu chân người. Sớm mai trèo lên đỉnh núi cao, xuống núi đi chợ mua rau quả. Nấu nướng quét dọn. Sinh con đẻ cái. Buổi chiều đọc một quyển sách. Buổi tối uống rượu, trò chuyện dưới cây hoa hạnh, mãi tới khi ánh trăng và giọt sương mát lạnh. Trong mơ, đi đến khe núi vắng vẻ um tùm cỏ đuôi phượng, tiếng chim lảnh lót, hạt giống trên cây nứt toác… cùng mệt mỏi ngủ thiếp dưới gốc cây. Lúc tỉnh dậy, em vẫn trẻ tuổi, anh vẫn chưa già.

10.15.2014

Viết cho em!

E hèm. viết cho em, bé vk mập của ck.

Mấy ngày này cực nhọc quá hở vk. Nghĩ bài tập bủa vây như thế này sao chịu nổi chớ. T.T mà hồi trước còn có thể nghĩ tới được khoảng thời gian sau đó mình sẽ rảnh rỗi và dễ chịu hơn. Chứ vk căng thẳng suốt vk hành ck gê lắm ;-)
thôi thì tết hén vk. tết vk sẽ rảnh ơi mà rảnh nòa :"> ùi cưng ck ơi là cưng nha sã iu. T.T toàn lo học lo đủ thứ quên bé heo ngày nào cũng đi ra đi zô ngóng sã nà. huhuhu T.T ngóng riết cái đui cong veo nun ó T.T
Cũng có mấy lúc ck k ngủ đc mà h hong dám nói vk sã nữa tại sã đi học mệt phải ngủ bù. ùi cũng hem dám than thở gì nữa hết ó sã.
ck cũng có gánh nặng riêng của mình nhưng mà cái nào ck giúp đc thì ck giúp nha. Ck biếng nhát chọc em thôi chứ hem có ý giề đâu á :">

Rùi mình sẽ lại bình yên.... mà đi xem phim HD phải hong em ;-)

Những ngày mưa ngồi cạnh em cũng không hẳn là khó chịu như trong blog a viết nhỉ. a vẫn thích tắm mưa lắm. mặc dù nó làm mờ đi mắt kiếng của ck. làm lạnh bờ vai của vk. làm tóc 2 đứa bệt lại xấu xí và lem nhem :">
Chạy trên con đường tới nhà em, chắc a cũng đã quen với mấy cái ổ gà trên đường, những cửa hàng em chỉ, chỗ nào kẹt xe, chỗ nào hay ngập nước. Chiếc xe bus đâu chỗ nào. Nghe được bao chuyện từ mấy chuyến xe bus. Chú này bị trễ chuyến, người kia bị xe ôm nói gian. ông tài xế với bà bán vé cãi lộn tưng bừng xe...
Nghĩ lại cũng vui :D cuộc sống nhiều màu sắc và thú vị hơn. Em ít đi xe thì a đi rồi a kể cho vk anh nghe nhé :">
Vk lùn ngủ ngoan ngoãn. a thương vk nhiều lắm nun nà na. :-*

9.30.2014

Căn phòng tối khóc cho anh và cuộc tình chúng ta.

Căn phòng tối khóc cho anh và cuộc tình chúng ta.
Mảnh tình vơi còn lại bao nhiêu
Mình có từng yêu nhau thắm thiết.
Có từng bảo bọc nhau qua những buồn khổ.
Trong 3 năm qua.
Trong những phút giây yêu thương có là chán nản.
Nhìn chằm chằm về phía trước và buồn.
Con đường đó... có lối nào thoát ra.
Anh không biết đi về đâu và phải làm sao.
Con tim chai sạn.
Mưa chẳng làm a vui dù có em kề bên...
Nắng không cười tươi nữa dù sau xe vẫn là vòng tay
Phố tẻ nhạt dù kề bên một nắm tay.
Đêm lạnh dù những lời chúc vẫn thường nhật
Anh phải làm sao...
Anh không kiên định và thường bỏ cuộc.
Em không kiên định và không bỏ cuộc.
Điều gì ghép lại tình cảm của chúng ta.
Khi hai mảnh ghép giống nhau sẽ không thể thuộc về nhau...
Nhưng anh thương em.
Đã hoặc sẽ
Còn bây h thì sao...
...

9.15.2014

Dại khờ...

Người ta khổ vì thương không phải cách,
Yêu sai duyên, và mến chẳng nhằm người. 
Có kho vàng nhưng tặng chẳng tuỳ nơi, 
Người ta khổ vì xin không phải chỗ. 

Đường êm quá, ai đi mà nhớ ngó! 
Đến khi hay, gai nhọn đã vào xương. 
Vì thả lòng không kìm chế dây cương, 
Người ta khổ vì lui không được nữa. 

Những mắt cạn cũng cho rằng sâu chứa; 
Những tim không mà tưởng tượng tràn đầy; 
Muôn ngàn đời tìm cớ dõi sương mây, 
Dấn thân mãi để kiếm trời dưới đất. 

Người ta khổ vì cố chen ngõ chật,
Cửa đóng bưng nên càng quyết xông vào. 
Rồi bị thương, người ta giữ gươm dao,
Không muốn chữa, không muốn lành thú độc.

Xuân Diệu

5.25.2014

Mình phải ghi lại, vì mình sẽ quên mất những kí ức

Nhưng ghi gì đây khi  đời đầy trống rỗng.
Những nghĩ suy mông lung trong lúc đong đầy lại chợt vơi đi.
Trang giấy trắng có ý nghĩa gì khi không có câu chuyện dòng chữ trên ấy.
Điều tưởng dễ nhưng thật khó.
Vì ai can đảm để kể chuyện bản thân.
Vì ai can đảm để đối diện với nỗi đau đớn trong tâm hằng ngày.
Nếu có thể, lắp đầy bằng nước mắt, mồ hôi, máu sẽ dễ dàng hơn.
Vì sao, sống khác với tồn tại, yêu khác với cần thiết.
Vì sao có thể rũ bỏ người khác khi họ dần biến mất trong tay, giống bụi cát đường đời...
Vì sao khi kí ức mất đi, gặp lại chẳng còn thân.
Người sẽ nhớ người trong bao lâu khi không gặp nhau, 10 hay 20 năm.
Chẳng ai biết cả.
Sống như bèo dạt, sống để bị xô đẩy có một cảm giác thật dễ chịu.
Như... đang được ru ngủ trên một cái nôi.
Để không phải gồng mình mà chống đối lại.
...
Để không mệt mỏi.
Mình sẽ mệt mỏi mất.


8.29.2013

Bình yên ;(

Vì anh là của em, anh không có quyền làm em đau khổ nhiều. Hoang mang vì nhiều điều chỉ trong 1 buổi sáng. Có khi a phải tự nghĩ ra cách để tạo khoảng trống đối với em. Em nhỉ T.T
Vì em nói em yêu anh nhiều lắm. Nên a sẽ thử 1 lần nữa. Sống tốt hơn bản thân sẽ mường tượng. Cuộc sống cuốn a đi liệu em có là chốn bình yên cho anh mãi k.
Vì a vẫn luôn tìm kiếm, và không tin vào những điều chỉ có thời gian có thể chứng minh. T.T nói dài dòng, hay vì anh không tình cuộc tình mình là mãi. 1 năm 5 tháng 3 ngày, anh vẫn do dự, chưa dám bước cùng em. Mình gần đâu. :D mình còn thật xa em à. anh là gì, anh sẽ ra sao khi sau này k đùm bọc đc em. Lớn lên, em có sẽ bị cuộc sống cuốn đi giống anh k.
Anh buồn và lo lắng nhiều lắm. không đùa đâu. :|
:D tính chỉ viết vài dòng thôi. anh lại thấy cái tags: My silly dog :x:x:x Anh thương em nhiều lắm. :-* Thương từ cái nhìn đầu tiên cơ. :">
Phải chi...

5.28.2013

mưa!

Mưa về trên những hàng cây góc phố, mình ngồi trước lap, lại phủi đi lớp bụi lấp những trang blog. Mùa này, 3 năm trước, còn ngoắc ngoải nỗi buồn xa trường xa lớp, và lo lắng về mùa thi đại học. 3 năm nhạt nhòa, k để lại chút ít ấn tượng. Mình có còn là mình không.? bị cuộc sống đẩy, rồi cuốn theo mà k cưỡng lại được. Điều gì sau này mình không biết, nhưng chắc chắn sẽ phảit trả một cái giá rất đắc.
Mưa rồi, nhớ hồi đạp xe vòng quanh những góc trong thị xã. Nhớ cảm giác phanh áo chạy qua bờ sông mát lạnh. Nhớ lần mưa làm tinh khôi khuôn mặt người, ấp ám! Nhớ lắm.!
Cũng chẳng lạ khi luôn nuối tiếc quá khứ. Vài năm nữa, có khi mình lại type: "nhớ lắm, nhớ cái tuổi trẻ, ngồi lap viết blog". cũng nên :)
Ít dòng, để biết được, con người ta còn có mấy lúc yếu mềm, khi gặp những điều thân quen xưa cũ. Người từng ngồi gần kề, giờ k còn ngồi gần nữa. Người từng chung đường, giờ không còn đi về chung nữa. Áo trắng học trò cũng phải cất vào tủ và tắm mưa không còn là sở thích của nhau. :( Gặp nhau trong lúc vội vàng sống, chắc gì đã biết đó là ai, và những kí ức mình trân trọng, có biết bao trong đó, người cũng vậy.
Và... chính mình, cũng đã quên ít nhiều.
...


1.24.2013

Tro tàn rực rỡ

Lúc đó nửa đêm rồi, lửa cao ngọn lắm. Cao hơn đọt dừa. Tàn đóm tán loạn mỗi khi gió thổi qua quăng quật đống lửa. Mấy cây trúc ven vách chịu nóng không nổi, vặn xoắn lại trước khi nổ như pháo chuột. Lần này nhà không lợp ngói nên không nghe ngói nổ, lửa cháy coi bộ êm đềm. Không giống như cây rơm trước sân cháy bạo phát bạo tàn, nhà của Tam và Nhàn cháy rất lâu, ánh sáng của nó rọi xa đến tận từng nóc nhà của xóm Thơm Rơm.

“Cô lại bỏ chị em con Tí để chạy lại đó ? Đã nói rồi, hay ho gì mà nửa đêm lặn lội…”, chồng càu nhàu trong tiếng võng đưa kèn kẹt. Em ấn mạnh thớt gỗ trên vào trái chuối, hai bả vai ê ẩm. Hôm nay chắc lại mưa chiều, mớ chuối ép phơi không đặng nắng, thâm xịt lại dưới bóng mây cụm ba cụm bảy. Mùi mật chuối đặc sệt trong sân, đầu mũi em như ướt đẫm đường.

- Ông Tam đốt nhà phải đến năm lần rồi  – Em nhẩm tính bằng mấy ngón tay đen kịt mủ chuối.

- Thì lần nào cũng như lần nấy, mắc gì phải coi.

Không phải, chồng chưa từng nhìn thấy một đám cháy nào nên chẳng biết mỗi đống lửa mang một mùi khác nhau. Mùi những con mối cánh bén lửa, mùi lá mục, hay mùi nhựa khét xộc ra từ tấm bạt xóc nóc nhà và những sợi dây câu. Em phân biệt được đám cháy nào có mùi những con chuột bị nướng trui trên mái ngói, hay những cái trứng kiến quá lửa, đám cháy nào lẫn khuất mùi cơm sôi do Nhàn đang bắc nồi cơm lên bếp thì đằng trước Tam rê quẹt gas vào mái lá… Em có thể nhớ mồn một những lần nhà Nhàn cháy, nhớ bao lâu thì đám cháy rụi đi. Và tàn tro của chúng cũng khác nhau, ít dần ít dần, có khi gom lại không đầy hai thúng. Đám cháy đầu, nhà Nhàn còn trơ được bộ cột cái cháy xém và những mảnh ngói vỡ ám khói. Ngôi nhà tương đối khang trang đó, là quà ra riêng hai bên sui gia góp lại. Sau này, lửa nhấm nháp đến trơ ra nền đất rám mặt, vì nhà của vợ chồng Nhàn ngày càng tạm bợ. Nhàn cười, nói với em, “trước sau gì anh Tam cũng đốt, làm tử tế chi uổng công. Tụi này cũng đâu có khá giả gì”. Và cái tối vừa rồi, thứ dào dạt tan đi trong lửa, chỉ là cái chòi cột cặm, không hơn.

- Nhưng nó cháy lâu lắm, lâu nhất từ trước tới giờ.

Em nói, khi hai bả vai đau nhừ nhẫm lại gồng lên lần nữa. Trái chuối bẹt ra như một bàn tay xòe. Nghe cái mùi tóc hơi tanh cá và khét nắng của chồng phảng phất ở lưng. Mai chồng đi, mùi ấy còn vướng vất lại trên võng đến cả tuần, hành hạ em tới ổ.

Em thường kể lại mấy vụ cháy Tam gây ra, vì chồng không bao giờ chạy đến đó, kể cả lúc ghe biển vào bờ và chồng về thăm nhà. Tỉnh rụi và dửng dưng, như vợ chồng Nhàn chưa bao giờ là xóm giềng, bè bạn. Dù vậy, em lại nghĩ là chồng muốn biết chuyện Nhàn làm gì sau mỗi bận nhà cửa hóa tro than.

- Chị Nhàn không khóc đâu, tỉnh bơ luôn…

Bới tàn tích ra chỉ mấy cái nồi cà ràng còn nguyên vẹn, chị đi dài xóm xin gạo, mót mớ củi ngoài sân nấu cơm. Ăn cái đã, rồi sống tiếp. Tam không bao giờ ăn cùng, anh không đói. No nê thỏa thuê, bụng căng đầy lửa, anh ngủ đến cả ngày sau. Nằm vạ vật bất cứ chỗ nào.    

Nhàn không bao giờ xin gạo ở nhà em, nhưng có lần hỏi mua ít lá dừa nước. Em bảo tụi mình với nhau mà bán chác gì, em cho, có mấy cây so đũa bên hè, chị đốn luôn đi. Nhàn nhặt nhạnh, kết lại cái tổ đủ hai vợ chồng chị chui ra chui vào. Nhìn chị kéo mớ lá về, đuôi lá quét lên cỏ một vệt ướt đẫm, em không làm sao nhịn được việc nghĩ đến kết cuộc của chúng : một đống tro than. Ý nghĩ ấy nếu biến thành lời người ta sẽ cho em là đứa ăn nói xui xẻo, trù ếm. Nhưng ở cái xóm Thơm Rơm này, ai mà không biết Tam say xỉn suốt ngày, và những lúc ấy anh ta hay lên cơn tủi thân. Chỉ vì Nhàn mệt quá ngủ quên không ngồi chờ bên cửa, chỉ vì con chó hàng xóm sủa dữ quá, và Tam nghĩ “nó khinh ta”, hay vì cái rễ cây me tây gồ lên khỏi mặt đường làm anh ta vấp té.

- Phải khóc được thì tôi đâu có đốt nhà. Tam phân trần, mặt hiền queo xẻn lẻn.

Má Tam bảo Nhàn bỏ thằng trời đánh phứt cho rồi. Bây muốn ở vậy thì ở với má, bằng không lấy chồng khác má cũng cúng heo ăn mừng. Chị kêu trời đất, con mà bỏ ai cất nhà cho ảnh đốt, lỡ đốt nhà hàng xóm, kỳ lắm. Bà già đó thở hắt ra, điệu bộ của ông thầy lang đứng trước con bệnh không thuốc chữa, sau khi dỗ dành chúng tôi đã cố gắng hết sức. Từ phát hiện ra chồng có thể tủi thân chỉ vì cọng cỏ, ngọn gió chướng, tiếng chim kêu nước… Nhàn mang gởi những thứ chị nghĩ là cần thiết, để lúc lửa bén nóc nhà chị chỉ cần vơ lấy cái kẹp tóc, rồi lách mình khỏi đám cháy sắp bùng lên, chị kiếm một chỗ ngồi nhìn Tam.

Nhưng trong mắt Tam chỉ có đám cháy rực rỡ. Không có Nhàn. Như mọi đàn ông ở cái xó quê này, họ thường không còn nhìn thấy vợ mình chỉ sau đám cưới vài ba tháng, nhiều lắm là vài ba năm. Có khi đứng, khi quỳ, giữ một khoảng cách vừa phải với lửa, Tam say đắm, tê mê ngắm chúng cho đến khi những cái lưỡi đỏ khát thèm liếm láp đến mẫu gỗ cuối cùng. Vẻ mặt rạo rực đó là của một con người khác, không còn là thằng Tam nghèo, chịu nhiều mất mát. Xóm giềng hồi đầu còn xúm lại tát nước cứu nhà, rồi thấy thằng chồng say sưa đứng ngó mái lá bị lửa ăn rào rào, và con vợ thì đắm đuối nhìn chồng, cả hai không có vẻ gì xa xót. Bà con nản, “thôi kệ cha cái tụi mắc đằng dưới, nghèo mạt rệp không lo, đốt nhà coi chơi là sao là sao là sao ?”

Em cũng đến đám cháy như một người coi hát. Vở tuồng của những con người đổ nát. Hồi con Tí còn nhỏ, em bồng nó theo, rồi kệ nó ngủ trên tay, em ở đó cho đến khi lửa rụi tàn. Thứ ánh sáng lộng lẫy đó xáo động em đến cả mấy tháng sau. Em thấy mình chính là Nhàn kia, một con đàn bà thèm khát được chồng nhìn thấy.

Em, chồng và Tam, Nhàn cưới nhau cùng năm. Tam và Nhàn cưới trước, hai bảy tháng hai. Em nhớ vì đêm hai sáu đi đám đãi bạn ở nhà Nhàn về, em và chồng (lúc ấy chưa gọi là chồng) cùng say, ngọn đuốc trên tay anh lắc lư trên con đường xóm. Rồi tự dưng anh dừng lại, nhìn em mê dại. Cái nhìn ngây ngất và bừng cháy ngay cả khi anh quăng con cúi xuống sông. Tàn đóm lịm trong làn nước tối thẫm. Một cách dứt khoát, anh vùi em vào trong một đống rơm, vùi vào giữa hai đùi em cơn cơn nóng hổi.

Năm đó em mười bảy tuổi, bốn tháng sau mới biết mình đang mang bầu. Suốt từ cái đêm nằm trên rơm đến khi bụng em phình ra không cứu vãn được, anh không gặp em. Anh ngoắc tàu đò ra cửa Gành Hào đi bạn cho ghe biển. Chán ruộng đồng rồi, ra chơi với biển, anh bảo vậy. Chắc nụi, như một lời thề. Như một cuộc trốn chạy. Một bữa má anh nhắn tàu đò kêu thằng con về gấp. Về cưới vợ. Bụng con nhỏ chang bang rồi. Chắc anh mất nhiều thời gian mới nhớ ra con nhỏ mà má nói là em, nhớ ra một đêm tối trời, say, đuốc chìm trên mặt nước, và mấy cọng rơm cứ cọ vào bẹn nhột ran.

Đám cưới rước dâu bằng cửa sau, em lủn tủn tròn quay với cái bụng đội áo. Cái khác biệt duy nhất mà đám cưới mang lại là em chuyển sang nhà chồng sống, phụ mẹ chồng ép chuối phơi khô, bán cho thương lái. Chồng lại đi biển. Em nối xứ Thơm Rơm vào chồng bằng những câu chuyện kể, lúc hết con nước, chồng về. Ờ, cái hôm em sanh con Tí, trăng sáng lắm, nằm trên xuồng ra trạm xá, em cứ nghĩ chắc là đẻ trên xuồng. Con nhỏ thiệt lì, láu ăn nữa, đem ra là mút tay chóc chóc. Em lo là mẹ lẫn, hôm rồi lấy dầu lửa nhỏ mắt, gần đui. Chị Nhàn sinh đứa thứ hai hơi khó, em bé chết lưu. Em đi thăm thấy chị cứ nằm co, kệ sữa ướt đầm đìa áo. Ông Tam dạo này hay nhậu.
Em kể và kể, vờ như bâng quơ, chuyện nọ xọ chuyện kia, như nhớ gì nói nấy. Như không phải em ấp ủ từng đêm trên cái giường trống hoác, những gì nên kể, những gì mà em nghĩ chồng muốn biết nhất. Chúng làm chồng muốn về nhà, để nghe. Cũng vài ba lần em hy vọng một vài câu chuyện nào đấy sẽ làm chồng nhìn em ngây say như tối ấy, cái nhìn mà vì nó em đã không kêu khi lưng trần chìm lút trong tấm thảm rơm. Cả khi anh nấc lên và đổ sụp xuống da thịt nhễ nhại của em mấy tiếng Nhàn, Nhàn ơi. Em không kêu, chỉ tự gỡ mấy cọng rơm trên tóc, tự cài cúc áo, và lẳng lặng về. Ngồi đòng đưa trên cây khế mỗi khi thấy thèm chua, em nhấm nháp cái ánh mắt nóng rực kia, dù biết vốn cũng không phải vì mình và cho mình. Nhưng có sao đâu, đêm đó bóng em in mắt anh, trọn vẹn. Ý nghĩ đó làm em không khóc cả khi ba em bắt nằm dài ra bộ ngựa đánh bằng bất cứ gì ông vớ được trong tay. Lúc ấy bụng đội lên làm người em không làm sao sát ván, đầu và chân như hai phía của bập bênh, nhừ nhẫm vì roi vọt.

Nhưng cái nhìn đó không bao giờ em còn thấy lại. Cả khi em nói anh ơi con Tí lại có em rồi, đạp mạnh lắm, chắc con trai. Mắt chồng vẫn tối, lạnh, sâu. Sau mỗi chuyến đi biển chồng về, tiếng võng lại  nghiến mòn đêm. Cho nhà có tiếng người, cho nó giống một gia đình đúng nghĩa, tiếng đàn bà nói rốp rẻn, đàn ông khạc nhổ và trẻ con cười, em lại kể chuyện, mong lấp đầy khoảng lặng. Má sưng phổi vừa nằm ở nhà thương huyện cả tuần. Cô giáo chọn con Tí đi thi viết chữ đẹp cấp xã. Thằng Lanh thì mọc được sáu cái răng. Hôm chị Nhàn vớt con Hoa dưới mé kinh lên, ông Tam đang gặt. Nghe người ta kêu, ông chạy về đánh Nhàn lăn ra đất, đạp túi bụi vào bụng chị, xong cứ ôm xác con không chịu buông.

Có hồi em thấy tuyệt vọng, đó là lúc em không biết nói gì lúc chồng về nằm cuộn trên võng như chui vào kén. Tẻ nhạt hết sức nói cái xóm Thơm Rơm này, nơi những người đàn ông ngập trong rượu và mối lo thất mùa rớt giá, con cái ốm đau; nơi những người đàn bà suốt ngày cắm mặt vá víu những chỗ rách trong nhà. Chị Nhàn ít ra đường, em không thể tả cho chồng nghe giờ chị ốm hay đen, ăn mặc như xưa hay rách rưới, vẫn cười hay khóe miệng đìu hiu.

Rồi Tam gây ra đám cháy đầu tiên. Người ta vẫn nhắc về nó như một sự kiện lớn của xóm Thơm Rơm, ngay cả khi chiến tranh cũng không thấy cháy lớn như vậy. Cháy trụi. Không còn gì. Những đám cháy sau này không gây ấn tượng sâu sắc cho họ nữa, nhàm rồi. Ngọn lửa chỉ khuấy đảo cái đời sống bình lặng và tù đọng của họ được một lần đó thôi. Chỉ mỗi em quan tâm, mỗi em biết không đám cháy nào giống hệt đám cháy nào.

Chị Nhàn đi đâu thấy có cái cây nào cặm cột được đều vác về quăng xuống ao ngâm, biết thể nào cũng xài tới. Những chi tiết này, chắc em đã kể nhiều lần, cái khó nhất là giữ vẻ bình thản. Ông Tam vẫn thường lang thang ngoài đường lúc nửa đêm, lè nhè chửi rủa chiếc xuồng vuột dây trôi mất, chửi đom đóm, chửi rạ rơm vướng chân.

- Nhưng sau lần cháy này, ông Tam sẽ không đốt nhà nữa.

Em cố giấu nỗi tiếc nuối với cái ý nghĩ, từ giờ mình chẳng còn vụ nhà cháy để kể. Điều đó có nghĩa chồng không về nữa, biết đâu. Ngồi kỳ cọ bàn tay đầy sẹo, trong nỗi đau đớn và nhẹ nhõm, trong cái trưa Thơm Rơm thẳng căng vắng rợn, trong tiếng đập cánh của những con ong vàng sà xuống hút mật chuối đang tươm ra, với cảm giác cắt nhát kéo vào sợi dây diều, em nói với người đàn ông cuộn trong kén chi tiết cuối cùng,  

- Nhàn đã không chạy ra khỏi đống lửa như mọi khi, anh à ! Không biết chị thấy mệt rồi hay vì nghĩ chỉ ở giữa đám cháy Tam mới nhìn thấy chị. 

1.06.2013

Vì không muốn mất đi cảm xúc lúc này...

Vừa xem xong batman dark knight. Lâu rồi mới có thứ bắt mình phải sai mê. Dán mắt vào như v. :p
Vì mình không phải là một nhà phê bình. Nên mình k dám phán gì hết. Chỉ là thèm đc lưu giữ những cảm xúc của bộ phim lại thôi. Âm ỉ trong đầu. Joker tuyệt vời quá làm gheb tị mất r. :) RIP mong chú an nghỉ và có thể tự hào về 1 kiệt tác chú đã tạo ra.

12.30.2012

Nguyễn Hoàng Hiếu

Chuyện của mình thì mình phải tự giải quyết. :) Cứ nhờ bé Quyên hoài là sao ta.
Đêm! đáng lẽ là h mình phải ngủ. Để mai còn đi thi sớm, dù gì thì cũng rất là mệt vì phải đi xe buổi sáng r. nhưng mà... :(( Cứ nghĩ về chuyện tụi mình, về anh và em mà mình không thể nào ngủ được. Blog cũng lâu quá không vào rồi. 
hic! Có nhiều thói quen thay đổi quá. Mà xấu xí thêm thì có vẻ nhiều hơn. 
Có nhiều lúc muốn bay nhảy chỗ này chỗ nọ rồi lại vì chính cái sức ì, cái tật làm biếng k biết lấy đâu ra nữa.
Ừa, thì cũng bởi vì mình lo sợ những thứ không bền, đi đó, r cũng phải về, rồi lại phải mất hút cảnh vật ấy, con người ấy... và... không còn nhìn được cả chính bản thân mình lúc đó nữa. :(
Phải làm sao bh! mình nhìn lại thấy mình thật là tồi. thật là tệ. Không tin nổi những đổi thay trong suy nghĩ và hành động. :((
Biết là viết blog là than, nhưng mà than 1 mình thì đâu có phiền tới ai đâu. Than thì sao. Vì quá bất lực trước nhiều điều, vì biết phải cố gắng thay đổi vài thứ. Nên mới than thôi. 
:(
Thôi đi ngủ. Có người giận rồi. T_T

12.21.2012

Bà QUyên'list

1. Ngủ trước 12 h T_T
2. Không được bỏ bữa. @@!
3. Ít chơi game. =.=!
4. Đang đi xe không đc nt. -_-!
5. Nhậu ít (dịp đặc biệt :-? )
6. Đi học av.
7. Chăm làm bt hơn (không đc để nước tới chân mới nhảy. :-*)
8.Không được để nhạc suốt đêm.
9. mess fb mỗi ngày.
10. Hổng đc deactiv fb.

9.06.2012

Rời Một Mùa Yêu…

Có những đêm tôi nằm nghe một khúc nhạc không lời nào đó từ Woim mà thấy lòng mình dậy sóng. Kỳ lạ thật, nhạc không lời lại đổ đầy chữ vào tim tôi theo cách của nó. Giống như cách tôi mải miết đi nhiều nơi thì càng thấy gần lại với lòng mình. Những chuyến đi của tôi không giống ai cả, không phô trương ồn ã hay tìm thú vui, tôi lặng lẽ dùng từng giây phút của cuộc đời theo cách riêng đôi chút kỳ quặc. Như rất nhiều lần tôi tránh nhìn hoàng hôn, vì khi đó tôi biết mình đã đi qua một ngày, dù ngày đó tôi sống có trọn vẹn hay không, tôi vẫn gần cuộc chết thêm chút nữa…


8.29.2012

Tùy Hứng là một từ đẹp - Phải không ?

Viết gì giờ nhỉ :)
Lâu ùi ko vào blog.! Người ta hắt hủi blog phải ko ? Người ta bỏ đi hết rồi.
Mình cũng bận bịu với những dự định...!! Đam mê với những thứ đâu đâu ko.
:< Nhớ Quyên quá mất... :) Người yêu "bự chảng" của tui :))
Đã bảo là tùy hứng thì viết gì thì viết nhé.
Tự nhiên muốn học tiếng anh tha thiết.. :| Mình hy vọng có thể đam mê 1 thứ ngoại ngữ như một người nào đó.
Sắp tháng 9 rồi. Tựu trường, nếu là 3,4 năm trước thì nôn lắm nhé... bao nhiêu năm ùi chưa biết tới cái nghỉ hè.
Ừ thì mình chỉ muốn viết 1 điều gì đó. Để đầu óc ko già cỗi. Để còn thấy vui mà như ngày nào! Viết để lưu giữ những điều riêng.
Kỉ niệm viết ra! Ít nhiều cũng mất :< buồn bã vậy đó...
...
...
...
Lâu rồi bị bà vợ già lùn mập ú, hay ghen hay đánh, có bàn tay nhỏ bé cấm dùm dấu 3 chấm. Nhớ cái thói quen đó gê lun :))
End nhé. ngắn thôi. :(

7.12.2012

What goes around come around

Hmm!! anh đang nghe bài này nên sẽ đặt titlelà vậy.
Ko sao cả... :< a buồn gê chứ chẳng sao gì... hic!!!
Anh đành gỡ cái in rela sang single thôi...
:)
Chẳng sao cả... :<
Lần nào em làm anh đau cũng là lúc anh mệt mỏi nhất vậy ngốc... Anh cần em lúc này... vậy mà...
Haiz.... Anh thương em nhé... thương thật nhiều... em đừng bỏ anh. A nói, a... van xin.
Sao em ko nhìn thoáng 1 chút đi, sao em cứ đặt áp lực cho mình là làm người yêu phải thế này thế nọ... như vậy có phải tự đặt khó khăn cho bản thân ko chứ... ghét thật... hic!!!
ko sao đâu...
KHÔNG SAO ĐÂU
Tự nhiên bạn Hiếu muốn đập phá cái gì quá à... Grr!!! Điên gê lun á...
hìhì!!! bạn Quyên đi chơi vui vẻ... Bạn Hiếu mến bạn Quyên nhất cơ.... :((((((((((((((((((((((((((((((((((((((((((((((((((((((((((((((((((((((((((((((((((((((((((((((((((((((((((((((((((((((((((((((((((((
12.07.2012

6.14.2012

Dành cho em

Để public lại chẳng dám nói thật lòng mình... nhưng hôm nay hứa sẽ thật...:)
Vợ à, nếu em chấpnhận làm vợ anh:

[~P0r :) ]-[I'm yOurs]:x quyen95: a muon cuoi e that hở
Vanity of Vanities: ừ
Vanity of Vanities: chiu ko
[~P0r :) ]-[I'm yOurs]:x quyen95: chịu
[~P0r :) ]-[I'm yOurs]:x quyen95: *ôm*
Vanity of Vanities: *hun*
:)
thì anh hứa blog này chỉ dành cho mình em thôi nhé... tới khi nào con trai (gái) xuất hiện... thì phải chia với chúng nó đó...
.
Đã hẹn là suốt đời... thì mãi là vậy... nhớ nhé...
.
Nhớ nhau mà ko ở bên nhau.... nhiều điều lắm... ko phải vì ko muốn mà vì lý trí ko cho phép...
"Nhớ mấy lần ngón tay đang vào nhau" :"> nhớ mãi câu nói này... vì nó a có ở đâu, làm gì... ra sao... cũng sẽ, cũng luôn luôn tìm đến em.
.
ko phải là anh tìm ra em... mà em tìm ra anh... đúng ko:) tìm ra anh thì anh mãi là của em... làm sao ai đó cướp đi được. dù... ai đó xinh xắn, đáng iu cỡ nào. tìm ra anh thì ko gì có thể cướp đi được... dù đó là thời gian... điều anh sợ nhất.
Hứa với nhau nhiều điều... xin lỗi cũng nhiều, nước mắt cũng nhiều... ai bảo anh chưa từng rơi nước mắt nhỉ... a cũng biết khóc đó *cười* những chuyện ko vui thì nơi đâu chẳng có... tập chấp nhận và làm quen đi em.
17 tuổi... sợ! a sợ 17 tuổi... những ngày đó tăm tối. a hờ hững nhiều thứ, nhiều người... gia đình và bạn bè... còn 17 tuổi của em tươi sáng lắm... học thêm túi bụi nhé... rồi vẽ nè... rồi bạn bè vây quanh... là trái táo của Nhím, trà sữa, tươi tắn... ngồi ôm tivi :), có ba có mẹ trong bữa cơm, có bé Như chọc ghẹo suốt ngày... Vì hình như còn có 1 người để mơ về 1 tương lai màu hồng dù cuộc sống khá phũ phàng pk.
.
Viết dòng chữ... ko phải để tiếc nuối hôm qua... nhưng... anh sẽ thật sự tiếc nuối nếu hôm nay ko cố gắng, để rồi ngày mai sẽ mất em... 1 chân tình khó tìm gặp...
.
Viết cho em!! người con gái anh thương...

6.09.2012

Sau Cuối

Anh trả em về cho tàn cây
Chúng mình từng ghé thăm mùa hạ trước
Những chiếc lá xanh đã rụng về đâu nào ai biết được
Chỉ còn những xác xơ cành
Trơ trụi, bơ vơ 


Anh trả em về góc quán cũ ngày xưa
Bàn ghế liêu xiêu
Buổi chiều bỏng rát
Chỗ cũ thường ngồi
Giờ mình em hai tay gầy ôm mặt
Ngước lên nhìn
Chiều đã tắt từ lâu 


Anh trả em về cho những đêm thâu
Ngọn đèn say chếnh choáng
Em khe khẽ cười
Đêm trắng mồ côi
Bàn tay tung yêu thương lên trời,
Yêu thương hóa thân thành những vì sao sáng
Huyễn hoặc xa xôi


Và anh
Đã trả lại em rồi
Khối cô đơn đầy ắp
Những ngày xưa

4.22.2012

Ngày buồn... và mưa :(


    • about an hour ago
      Grin Chó
      • Cho e thời gian của 1 bài hát để nhữg cái ôm là mãi mãi.để e có thể vượt qua đc ranh gjới của a.một bài hát chưa hết mà a.e ngĩ gjữa a va e đã có 1 sự tin tưởng tuyệt đối.v mà...e k bk nói j.a,e thất vọng.thôi thì a mún s cũg đc.có lẽ tất cả nhữg j e dành cho a vẫn chưa đủ để có đc niềm tin của a.
    • about an hour ago
      Grin Chó
      • E ngĩ cái relationship kia cũng đủ để nói cho cả thế gjới bk rằng e có a r đấy.nhưg hình như e nhầm r p k.a có nhớ e đã từng nói e cần và k thể thjếu a.chắc cũg chỉ là hờ hững thôi a nhỉ.a ko ngốc như bạn a nói đâu.có e là ngốc vì đã k nge lời con nhím thôi.nó bảo đừg wen ng lạ.trc h cái j nó phản đối e đều nge theo.v mà...ngĩ...chưa bh xem a là ng lạ...
    • about an hour ago
      Grin Chó
      • Mún cùng a làm nhjều thứ lắm.mún mỗi ngày tự tay nấu cho a,mún mua cho a áo khoác,mún dẫn a đi khắp cái sài gòn này.nhưg mà xa xôi wá a nhj.xét cho cùng e cũng chỉ là 1 gjấc mơ.nãy h e đã tránh từ này.và gần như đã xoá nó khỏi từ điển của a.nhưng...mình chia tay a nhé.để a khỏ phải nhọc lòng vì e nữa.có lẽ ta vẫn k đủ mạnh mẽ để vượt qua thử thách này,3 ngày nữa s mà xa wá.thương a!

4.18.2012

:(

Mình buồn, :( vì người ta vô tâm... mình chờ và lo lắng cả buổi trưa, rốt cuộc, người ta chưa ăn cơm, nón cũng ko đội... đôi khi mình thấy mình bất lực. Ngốc! chẳng phải e lúc nào cũng bảo anh này nọ. nhưng sao e :<
a ghét cái tính ấy.... a mệt rồi... a buồn gê...hic hic hic!!! T.T
hôm nay chắc lại ko ra gì r. im lặng hy vọng sẽ giải quyết được hết em à...  mai e còn thi nữa mà, a ko muốn vì a mà e điểm xấu...
Vì a.... 2 chữ đó thật tự tin... haiz... có thể a chẳng là gì cả... đúng vậy.! chẳng là gì cả... ngay cả việc tin tưởng để chia sẻ e cũng ko làm đc... a phải làm sao đây... e chia sẽ a sẽ trách e ư... hay mắng e, a khinh e. a đâu phải hạng ng đó...
vì cái gì mà mình cứ phải cãi nhau ntn...ko ổn chút nào cả...
hic!!!!1






1



13
23;12
3;12
3'
312'3
12'3
12'
12'3
12'3
12'3
12'3

dsa
f;s
gl
fqđâsd
áđá
áđá'a
d'a
d'á
d'á
d'a
d
2e
2e
12r.3
12
r
.f
qr
/
qf
fse
glư
ltb
;t
ưe
e'e
t.2
t;2
;
.
:
:#
R3
32;
;
;
TƯE
ET
'
SR
R
A


'
s
ew'ẻ
wr
fq
r;

ưẻ
ưẻ'ưe
rư.3

h
a

gg
t
;t
t2
2
t2t
l

2tl2
tl24
tl
3
t2t
2t
2yk
2k2
l32
23
rl
k
tl32
t23

lt
2l2
tl2tl
l
2tl2
tl
l32
l23
mo[mp'3k
k
kt
ơktp3
3
kp
2k2p
tk
23
2k2kt
k
k
2kyp2yk2
24k
2k

3.20.2012

Rồi nụ cười sẽ hong khô tất cả...

Ừ... lâu rồi mình chẳng viết lại blog... có vẻ privite làm mình làmbiếng hơn... hay là chán cái cảnh hễ viết là tự kỉ...
Kể blog nghe chuyện này... 1 vui 1 buồn... là 2 người... Chó iu dấu... chó ngoan... vẫn luôn bên mình suốt những tháng ngày mệt mỏi và vất vả... :) người là niềm động lực, lúc vui cũng như lúc buồn... mình luôn có thể chia sẻ với người... chó con đáng đc nhiều hơn tất cả... :X
Cá Sấu... không phải là của mình, tình cảm của mình với con cá cũng vơi đi ít nhiều... là block FB thì người sẽ vui hơn và mình đỡ xót hơn... là invisible vậy...
2 con người cho mình yêu thương lẫn lo lắng, ghét lẫn nhớ... khó hiễu...
Chị Hoa thì vẫn cái cách sống chẳng vui chút nào... là tiền, gia đình và kiếm 1 thằng đàn ông nào đó già già... và ổn định... ừ thì chị cũng mệt rồi... đúng không... niềm vui nào có thể đổi được sự yên ổn nhỉ... :)
Tiêu thì lại đang yêu 1 ai đó... mình ghét Hà Nội, Bắc Kì và mọi thứ về nó... con trai làm mình kinh tỏm, con gái thì ngốc... không gì làm mình có thể thích nơi ấy ngoại trừ Tiêu... hừm.... ta mà không gặp mi thì... T.T. Sao thế nhỉ... không bao giờ thấy mi sống thanh thản... bị cuốn và chấp nhận bị cuốn... :(
Dâm 2 đang vào thời hạnh phúc nhất của con người... tình yêu đến độ chín muồi rồi đấy nhỉ... :) đi chơi với nó vui thật vui... nói chuyện hợp mà :)
Hôm nay đi với nó mua được:

  1. Ai và Ky ở xứ sở những con số tàng hình
  2. Thiên thần nhỏ của tôi
  3. 3 quyển tập campus =.=! (cho cái tội tự phụ + dìm hàng anh em ;))

được rồi... viết nhiều quá đôi khi lại không tốt... tường thuật lại thì sẽ đỡ hơn... nhỉ...  :)


3.03.2012

Tệ thật...

Tệ thật.
Mình chỉ có thể nói đc 2 chữ đó thoai vì mình buồn ngủ quá r... mình đang choáng @@!
:(( chẳng biết, và chẳng hiểu được người ta... người ta muốn quan tâm và được quan tâm.... người ta cũng muốn an toàn... mình thì sao sánh bằng con mèo chứ. Mình đáng ghét.... :((
Câu yêu thương và quan tâm đơn giản là mình đã quên lâu rồi... tập vô tâm với cuộc sống, tập thảng nhiên trước điều không may... như ngày ấy... :( nhưng... nhưng hôm kia mình đã phải nắm bàn tay ai đó lại... người đi thì cs còn gì ý nghĩa... đến trường? game? ăn hại + ăn bám... sao Cha lại không chửi mình như thế nhỉ.... đáng ghét....
Phải làm gì đây.... hức... :( Con lật đật... điều duy nhất để nhắc mình nhớ... :( con lật đật lại ko nghe lời... không biết là con gái thức khuya sẽ xấu xí sao...
Chẳng biết mình đang viết cái quái gì nữa đây................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................




2.14.2012

Viết cho ngày Valentine

Valentine... anh biết đấy... vẫn là ngày ngập tràn hoa, tiếng cười, niềm vui, hạnh phúc. Là những thanh socola hình trái tim được gói gọn trong hộp quà thắt nơ đỏ xinh xắn, là những cái siết tay thật ấm, những nụ cười thật vui, những nụ hôn thật ngọt ngào và những lời tỏ tình thật lãng mạn.
Trần Thị Phương Thảo


Thật ra chẳng phải chờ đến ngày Valentine, người ta mới cho đi và đón nhận yêu thương như thế, chẳng phải chờ đến cái ngày một năm có một lần này để thể hiện tình yêu, nhưng có lẽ Valentine là ngày người ta cảm thấy dũng cảm hơn về tình yêu mình lựa chọn, yêu hơn những gì đang có và trân trọng giây phút tình yêu ngập tràn khắp nơi. Khi tiếng chuông ngân lên, chìm trong giai điệu êm dịu của một bài hát bất hủ xưa cũ, tay trong tay với người mình yêu... ấm áp, an toàn và bình yên... cảm giác đó thật đặc biệt, xao xuyến và khó quên, anh nhỉ?
Em... anh biết đấy... dù như một vòng xoay vô tận chẳng có điểm dừng, dù vẫn phải lo lắng, tất bật cho cuộc sống bình thường, vật lộn với những báo cáo, số liệu, thuyết trình, đồ thị hàng ngày, vẫn thất thường, nhiệt tình, vô lo và nhí nhố... dù em hôm nay khác hôm qua nhiều lắm... nhưng em vẫn là em. Vẫn còn những giấc mơ từ thủa đi học, vẫn những lãng mạn vu vơ về tình yêu, vẫn mơ mộng về một người sẽ nắm tay em đi đến suốt cuộc đời. Có quá xa xỉ không nhỉ? Valentine với em, vẫn là nắng, gió, trăng, sao, vẫn là hoa, là quà, là nến, là những khoảnh khắc lãng mạn, những bức thư tình ngô nghê, chân thành và da diết. Là những tin nhắn "vô tình" đi lạc, là những niềm vui bé xíu nhưng lan toả và thấy yêu cuộc đời nhiều hơn.
Cám ơn vì em vẫn còn được yêu thương, trân trọng và tin tưởng trong mắt ai đó.
Cám ơn những người đi qua cuộc đời, làm em cảm thấy vững tin hơn về sự lựa chọn của mình, về con đường em đi.
Cám ơn vì cho em thêm một ngày để cho đi và nhận lại yêu thương như thế...


Anh... anh biết đấy... vẫn tham vọng và có những ngã rẽ về những miền xa xăm nào đó, vẫn có những giấc mơ cất lên kệ sách và phủ một lớp bụi thời gian, vẫn là những tâm sự giấu kín cho riêng mình. Vẫn khắc khoải về quá khứ, hiện tại, tương lai, vẫn nói với em rằng Valentine là một ngày không phải dành cho anh. Em chỉ mỉm cười thôi, vì em vẫn có những tự trọng ngốc nghếch của mình, vẫn muốn anh tự tin, bản lĩnh và dũng cảm nhiều hơn, vẫn không muốn nói rằng thực ra Valentine chính là ngày dành cho anh, người đang đi tìm niềm tin vào tình yêu, số phận, vào những điều tốt đẹp vẫn luôn hiện hữu và vào những người luôn tin rằng anh có thể làm được tất cả...
Thực ra tình yêu chẳng ở xa anh đâu, chỉ là anh có nghe, có thấy, có cảm nhận được và chấp nhận nó hay không thôi. Hãy tận hưởng cuộc sống, yêu bản thân và sống vì giấc mơ của mình anh nhé, hãy giữ màu hồng trong chữ Valentine của mình, vì thực ra nó là ngày của anh từ lâu lắm rồi.
Em - anh - Valentine, không biết có ngày nào đó gặp nhau không nhỉ? Dù câu trả lời là có hay không, em vẫn tin lắm vào số phận, vào định mệnh, vào một chữ "duyên may", nhưng năm nay, em sẽ khác, sẽ chín chắn hơn, trách nhiệm hơn và yêu thương nhiều hơn nữa, sẽ không vì tự ti, nhút nhát hay do dự mà đánh mất hạnh phúc của mình.
Em vẫn tin rằng trên những nẻo đường xuôi ngược, trong những tất bật của cuộc sống, theo những niềm vui tưởng chừng như đơn giản nhất, có hai người sẽ bất chợt nhận ra nhau... Rồi em ước mưa sẽ rơi trong đêm Valentine, nhẹ thôi, đủ để ai đó cảm thấy cần hơi ấm của nhau, gió sẽ đến trong đêm Valentine, nhẹ thôi, đủ để ai đó cảm thấy cần bờ vai của nhau và những điều kỳ diệu là có thật...
Những người yêu nhau sẽ đến được với nhau... những đoàn tàu sẽ tìm được sân ga cuối cùng của mình… tin vậy đi anh nhé.

Love from your Valentine
♥ ♥ ♥

2.13.2012

Xin lỗi...

hmm! sao những ngày này mình hay dùng từ xin lỗi vậy...
Chiều tự dưng lại cáo gắt với bạn... @@! điên r... điên r..
Em sống tốt... a lại không vui.... :| anh thấy khó chịu khi không thể cùng em san sẻ niềm vui ấy... giống như những ngày em tự kỉ trước đây... haiz....

A phải xin lỗi em nhiều lắm, nhỉ!  :(

01:24:20  
los.kutecherry: em xem anh như anh trai nhé!
01:25:05  
memories_melodies_0x13: @@
01:25:16  
memories_melodies_0x13: hong
01:25:51  
memories_melodies_0x13: a có hỏi làm j của e thì cũg v thôi
01:26:06  
memories_melodies_0x13: anh j cũg v thôi
01:26:22  
memories_melodies_0x13: s fải xđ làm j a
01:26:34  
memories_melodies_0x13: xác địh
01:26:44  
los.kutecherry: vậy em xem anh như em trai của em nhé:))

2.12.2012

2 năm nữa... :)


[~P0r :) ]-[I'm yOurs]:x quyen95: Hôm k nc w chu
[~P0r :) ]-[I'm yOurs]:x quyen95: Con bk dc 1 chuyen
[~P0r :) ]-[I'm yOurs]:x quyen95: K nên chút nao
Vanity of Vanities: chuyện gì
[~P0r :) ]-[I'm yOurs]:x quyen95: Con cần ng và k thể thjếu ng
[~P0r :) ]-[I'm yOurs]:x quyen95:
Tin nhắn sau cùng nhận ngày 11/02 lúc 11:52 CH
Vanity of Vanities: con ngốc lắm...  "cần và không thể thiếu"
Vanity of Vanities: ngày nào đó chủ mất tích
Vanity of Vanities: mà không nói 1 câu thì s
[~P0r :) ]-[I'm yOurs]:x quyen95: Thj có chuyen lớn w con r

2 năm nữa mình sẽ gởi chó con của mình những dòng này v... :)

1.27.2012

List


1.Ko dc thức khuya wa' 12h,đặt biệt ko dc thuc tới sáng

2.Hạn chế bỏ bữa ăn

3.Ko đc uống nhìu wa' nhiu bia

4.ko dc vừa đi xe vừa nt và nghe đt

5.ko dc buồn vì những chuyện linh tinh

6..................

1.20.2012

Sinh Nhật Mùa Đông





Có một người trọn kiếp yêu.... trà đá


Nên thương người sinh nhật giữa mùa đông


Có một người híp mắt và hóp má


Nên mê ai thuở hip hop tưng bừng.


Có một người email không biết check


Say một người mười bốn tiếng online!


Có một người "di động" không biết bấm


Si một người lướt laptop wifi!.


Có một người hễ đông là....nín thở


Sinh nhật ai bối rối, biết tặng gì?


Ba đêm trắng uống thật nhiều.... trà đá!


Viết được bài thơ ngỏ rất lâm li!.


Có một người bắt chước ông già tuyết


Một đêm đông leo ống khói thảy vào


Bài thơ ấy và..... cấm đầu chạy trốn


Đâu biết rằng người nhận cũng nao nao!.


Chuyện cổ tích chứ làm gì có thực


Nhưng biết đâu, đông vẫn nắng thật vàng


Có hai người nắm tay trên hè phố


Chính là người trong chuyện kể này chăng?

1.09.2012

Vừa Hết


Những ngón tay nói lời câm lặng,
Những ngón tay gật đầu câm lặng,
Những tin nhắn làm nên câm lặng
cuộc gặp nhau…
(và những lời yêu thương đã lâu không nói qua đôi môi,
Thời của những ngón tay cất lời,
Thời điện thoại nhận được nhiều âu yếm, hơn người)

chỗ ngồi quen, thuộc lòng từng mảng vôi rơi khỏi những bức tường chết sững
vôi mồ côi, vôi lạc loài
quán đủ nhỏ
người đủ đông,
bạn bè đủ mặt
khói thuốc đủ cay vai áo
chỉ không đủ lời để thành lời,
không đủ cười để thành vui
bạn chìm vào ghế rất sâu
bạn chìm trong giấc không màu,
Mắt tìm một chỗ đậu cứ trượt mãi trên rêu, trên khói
Buổi sáng thứ một ngàn năm trăm mười hai,
bạn bè ngồi cùng nhau
nắng lên trong suốt,
lúc ra về chớm hỏi, tối qua có ai say?
chới với câu rơi phía gót người…

Mắt đã rêu lâu quên chạm mắt
Tay đã rêu lâu quên chạm vào tay
Cà phê sáng nay
(như cuộc đời)
không dấu vết
tiếc nuối
tiếc nuối
tiếc nuối
cũng vừa tan khi đến cổng nhà…

Nguyễn Ngoc Tư

1.05.2012

Trời nóng như đổ lửa... những áng mây cũng lười biếng lẩng quẩng đi đâu đó để tránh cái nóng giữa trưa... Lớp học còn lưa thưa vài đứa sau giờ tan học, tôi ngồi đó, mài mò cây viết trên tờ giấy nhỏ xinh xắng của bạn. Đã 2 tháng rồi kể từ khi tôi và Thảo viết nt cho nhau trên những tờ giấy be bé xinh xinh này, tôi nhớ như in cái ngày nhận được tin đầu tiên...
"Người gì đâu mà kì quá vậy?! ăn uống không biết cho vào thùng rác sau... đáng ghét!"
"Đứa kế bên đấy, t là lớp phó LĐ mà! xả rác giề =="! "
...
Từ đó những tin nhắn cứ lần lượt được chúng tôi truyền cho nhau... bằng những mảnh giấy nhỏ, bằng mặt bàn đã được tôi mài trắng xóa... bút chì trên đó làm tôi thấy dễ chịu, như thể mình sẽ chẳng bao giờ viết sai, nói sai một từ nào... Ngày ấy là niềm vui bé nhỏ nhưng lan tỏa... ngày ấy, êm đềm, chúng tôi dựa vào nhau để cố gắng, và quên đi những nỗi buồn thường trực...

Tôi đã mở rộng lòng mình cho một người lạ mặt nào đó lớp chiều...
Chúng tôi biết về nhau... tôi biết những lần cãi nhau của cha mẹ bạn, những điểm kém, sự bức bối khi thua sút người khác... biết hôm qua bạn cười bao nhiêu lần, đôi khi là ăn cơm với món gì, về nhà ra sao...? hôm nay kiểm tra một tiết thế nào, những dự định cho tương lai... Tôi cũng kể cho bạn nghe những chuyện không may mắn của mình trong cuộc sống... những dằn vặt vì làm tổn thương người khác, chuyện áp lực học tập...Cái kẹo bạn nhờ người gởi trong cuộc thi chạy việt dã, những ngôi sao nhỏ tí xếp bằng giấy... lâu lâu là một hình vẽ ngộ ngĩnh để chọc phá tôi.!!
Ngày ấy, chỉ duy nhất một điều tôi không biết về bạn... đó là gương mặt, nụ cười và giọng nói...!! THực ra, tôi đã chối bỏ cái quyền được biết, được nghe, được nhìn bạn... Tôi chỉ cần vào trường vào buổi chiều và lang thang nhìn vào lớp học của mình, ngay chỗ của mình... nhưng tôi hay bạn cũng sợ điều đó...  

Hằng ngày tôi cứ tưởng tượng ra một cô bạn hoàn hảo, không cần đẹp lắm, nhưng chắc là có duyên, không có khiếu hài hước nhưng chắc là sẽ dễ chấp nhận thôi, không nổi bật giữa đám đông nhưng chắc là mình sẽ nhận ra bạn ngay....
À thì ra cuộc sống không phải lúc nào cũng giống như mình tưởng tượng...!!!

Trực trường... mỗi học sinh điều phải làm cái bổng phận đó, ngày đó, tôi đi ngang lớp mình vào buổi chiều, cũng nóng, mệt, và nghĩ ngợi vẩn vơ về cái hẹn tối nay với đám bạn. vô tình ánh mắt tôi lại nhìn vào chỗ của chính mình...

Thì ra bạn không đẹp... đúng theo nghĩa đen... và nghĩa bóng(nếu có) là xấu...
Thì ra ngày đó tôi dùng nhan sắc để đánh giá con người.
hmm!! lớp đã về hết rồi và những dòng viết hồn nhiên của bạn vẫn trên giấy... biết viết gì đây...
Những ngày sau, tôi bối rối nhận ra mình không như mình mong muốn...
Những ngày sau đó....

Tôi xin sđt bạn như là cách để nghĩ về mối quan hệ đó... và tôi thất vọng khi chỉ tìm ra một con người ái ngại tất cả, bạn không có khả năng duy trì cuộc thoại.... Giọng bạn khó nghe, thẹn và nhỏ... giọng cười cũng vậy... 
Ngày ấy, tôi yêu cầu bạn không nói câu nào trên phone nữa... tôi duy trì cuộc gọi bằng các mở cái bản nhạc cho bạn nghe... 

Bạn nghe loại nhạc dễ nghe và dễ chấp nhận... nhưng mau quên... ngày ấy trong máy tôi là cả 1 foder nhạc dành cho bạn... thích- bạn nói thế, chưa bao h dám phản đối hay bác bỏ những gì tôi đưa ra...

Tôi sợ, sợ sự thay đổi đến khốn nạn của mình, những lần đọc được những dòng ngộ nghĩnh không còn là niềm vui nữa... tôi trả lời như nghĩa vụ phải trải qua... 

Rồi như sự tự nhiên của cuộc sống, những nt thưa dần, bạn ngày càng xa, mà dường như mất tăm trong cuộc sống, còn tôi cũng tìm được những niềm vui mới mà chóng quên đi....

Đến tận bây giờ, khi đã lớn hơn một chút và nhìn thoáng ra, tôi nhận ra mình chưa bao giờ đặt bạn vào đâu đó trong lòng... vì bạn không có một chúc gì để lôi cuốn người khác ư... hay con người ta chỉ có thể đặt niềm yêu của mình vào một số người duy nhất, hay lòng người chỉ có một số chỗ trống duy nhất....

Tối nay
Tôi ngồi đây, lại nhớ đến bạn... để níu kéo những cảm xúc xa xưa.....!