Ta còn nhớ nhau, đã là hạnh phúc của một mối tình.
Còn nhắc tên nhau trong đêm về thao thức.
Còn gìn giữ nhau trong vô vàn tấp nập.
Và trân trọng người hiện tại cùng mình....
“Who cares if we can’t see any sunshine? I want you more than any blue sky”
Ta còn nhớ nhau, đã là hạnh phúc của một mối tình.
Còn nhắc tên nhau trong đêm về thao thức.
Còn gìn giữ nhau trong vô vàn tấp nập.
Và trân trọng người hiện tại cùng mình....
Người ngồi đó, với trăm ngàn thổn thức.
Nghĩ về hạnh phúc đã bỏ ta rồi.
Về quá khứ ,sao đi qua vội vã.
Chẳng còn lời chúng mình nói cùng nhau?
Đôi mái đầu xanh, một con đường vắng.
Trời cao trong vắt như mắt người yêu.
Bỗng mưa tí tách, tựa đầu em khóc.
"Anh có thể, ngừng yêu em được không?"
10 ngón tay nắm chặt lòng bàn tay.
Anh run run trong từng cơn gió lạnh.
Những đau lòng cứ chực khỏi môi khô.
"Em sau này, sẽ ổn, đúng không em?"
[...]
Nghĩ tới đây, Cát Dao không khỏi có chút nản lòng thoái chí, ngắm góc mặt nghiêng của Phương Nguyên, bất giác từ từ si mê.
Phương Nguyên dùng cổ Da Người đổi một khuôn mặt khác, tướng mạo đặc hữu của người Bắc Nguyên, chắc chắn càng phù hợp với thẩm mĩ quan của Cát Dao hơn.
Lúc còn trẻ, Thường Sơn Âm chính là thiếu niên anh tuấn hiếm có của Thường gia.
Ngũ quan của ông ta đoan chính, mũi cao, con ngươi màu nâu thâm thúy, môi mỏng luôn mím, tự nhiên toát ra cá tính quật cường.
Hai bên tóc mai đã pha sương, toát ra khí tức từng trải của người đàn ông trưởng thành, đối với thiếu nữ chính là sự hấp dẫn mãnh liệt.
Ngọn lửa lay động theo gió, ánh lửa chiếu mặt Phương Nguyên lúc sáng lúc tối, càng làm nổi bật khí độ kiên quyết, chững chạc của hắn lúc này.
Cát Dao rơi vào trạng thái suy nghĩ mông lung, nàng ta âm thầm hồi tưởng, rốt cuộc Phương Nguyên là người như thế nào?
Kinh hãi khi lần đầu tiên gặp mặt, sự ôn hòa khi mỉm cười, trí tuệ khi chỉ dạy mình, sự hào dũng vô song lúc chiến đấu, còn cả sự lãnh khốc lạnh lùng khi tự lột da của bản thân.
Từng cảnh tượng ấy thoáng hiện trong lòng của cô gái, ấn tượng khắc sâu như vậy, quả thực đã khắc sâu vào trong nội tâm của nàng.
"Vậy quá khứ của ngài ấy thì sao?" Cát Dao không kìm được lại nghĩ.
Quá khứ của Thường Sơn Âm từ lâu đã trở thành truyền thuyết anh hùng, lưu truyền rộng rãi khắp vùng đất Bắc Nguyên.
Vô số người tôn kính ông ta, yêu quý ông ta, coi trọng ông ta.
Thuở thiếu thời, danh tiếng của ông ta luôn đứng đầu, là hy vọng tương lai của Thường gia.
Ông ta thành danh từ rất sớm, thuật Ngự Lang hạng nhất, khiến người ta nhìn với cặp mắt khác xưa.
Quan trọng hơn, ông ta công chính liêm minh, khoan dung độ lượng, thân thiện, cũng không ức hiếp nhỏ yếu, hiếu thuận với phụ mẫu, trợ giúp tộc nhân có khó khăn. Đồng thời cũng vô cùng nghĩa khí, không biết bao nhiêu lần liều mình bảo vệ gia viên, vì Thường gia lập được công lao hiển hách.
Ông ta cưới kiều thê, lại nhận được sự phản bội của bạn thân lúc nhỏ. Vận mạng vô tình đuổi bắt, khiến người đàn ông này mất đi mẫu thân, mất đi huynh đệ kết nghĩa, mất đi kiều thê, thậm chí suýt nữa mất luôn tính mạng.
Nhưng chung quy ông ta đã sống lại.
Dựa vào cố gắng của mình, từ trong vực sâu tử vong khó khăn vùng vẫy đi ra, tạo ra một kỳ tích mà người bình thường khó có thể tưởng tượng được.
"Trên vai của người đàn ông này luôn mang sự đau khổ đến tột cùng, trong nơi sâu thẳm ẩn giấu vô số vết thương." Cát Dao nghĩ tới đây, trong lòng cảm thấy xúc động, thật muốn ôm Phương Nguyên vào lòng, dùng sự ôn nhu của mình để an ủi con sói bị thương cô độc đã từng là Lang Vương này.
Trời xanh thế! Hàng cây thơ biết mấy!
Vườn non sao! Đường cỏ mộng bao nhiêu.
Khi Phạm Thái gặp Quỳnh Như thuở ấy,
Khi chàng Kim vừa được thấy nàng Kiều.
Hỡi năm tháng vội đi làm quá khứ!
Trời về đây! Và đem trở về đây
Rượu nơi mắt với khi nhìn ướm thử,
Gấm trong lòng và khi đứng chờ ngây.
Và nhạc phất dưới chân mừng sánh bước;
Và tơ giăng trong lời nhỏ khơi ngòi;
Tà áo mới cũng say mùi gió nước;
Rặng mi dài xao động ánh dương vui.
Thiêng liêng quá, những chiều không dám nói,
Những tay e, những đầu ngượng cúi mau;
Chim giữa nắng sao mà kêu đến chói!
Ôi vô cùng trong một phút nhìn nhau!
Cho ta xin, cho ta xin sắc đỏ,
Xin màu xanh về tô lại khung đời…
Trời ơi, trời ơi, đâu rồi tuổi nhỏ?
Hôm xưa đâu rồi, trời ơi! trời ơi!
Không mấy ai có thể biết khi chúng ta cười vui giữa đám đông
là cô đơn giăng kín ở trong lòng…
Là bàn tay không biết bám víu vào đâu giữa những khoảng trống lạnh lùng
là trả lời cho người này người kia mà trong lòng tràn đầy câu hỏi
là nheo mắt nhìn nhau mà biết rằng đang đau nhói
là thản nhiên khoanh tay mà nhịp tim vang từng hồi mệt mỏi
mình đang ở đâu đây?
Giữa đám đông, chúng ta đứng đó và thấy mình như một đám mây
cứ lững lờ trôi trong một bầu trời xa lạ
những gương mặt thân quen, những giọng người thoảng như cơn gió
muốn hét thật to, muốn nằm xuống như một cọng cỏ mềm sau cơn bão giông đang cần bày tỏ
mà có được đâu?
Giữa đám đông, chúng ta đứng đó và hình dung ra một chiếc cầu
mình ở bên này nhìn mọi người ở bên kia thinh lặng
tự hỏi mình có còn là mình sau những gì mất mát
có còn được là mình hay đã là người khác
sống cuộc đời chai sạn
rồi nhẫn tâm…
Chúng ta bước vào đám đông và biết mình thất lạc nhưng lại không muốn ai chìa bàn tay ra để cầm
để níu giữ những tổn thương vẫn từng ngày giấu kín
để nhận ra sau những đêm rất dài vẫn là ngày mờ mịt
để cúi xuống rũ vai cô đơn như một định mệnh
để cười chua xót
trước khi ngẩng nhìn lên…
Ở giữa đám đông hay khi đám đông ở giữa mình
cũng có khác gì nhau bởi trong lòng vẫn thế
muốn được đứng im lìm mà những cái đụng vai cứ làm giật mình từng hơi thở
chỉ ước giá như là tượng đá
cần một giây phút được bình yên…
Ở giữa những đám đông
chỉ có nỗi cô đơn là hiểu rõ nhất những gì thuộc về trái tim mình?
8.6.2013
Nguồn: Nguyễn Phong Việt, Từ yêu đến thương, NXB Văn học, 2013
Tôi mang trong mình niềm thương nhớ
Bỏ lại câu ca, vài vần thơ
Đợi em mùa đó, ngày tháng đó
Một buổi chiều xưa, chốn ban sơ.
Ta có nỗi buồn, ngày thứ sáu
Để dành chăm chỉ kể nhau nghe
Ta mang nỗi nhớ, ngày chủ nhật
Còn hôm qua đó bỏ rơi rồi.
Gió ngủ say sưa, trăng đã thôi
Đường em ghì lấy vạt áo tôi
Lòng tôi dẫu rộng như trời biển
Vắng cánh buồn em, hoá đơn côi...
Một tối sau khi xem Em và Trịnh.
Ta nhớ thương người
Bên ta sớm mai
Đến khi nắng tắt
Khi hoàng hôn tan
Khói bếp quanh quẩn chiều buông
Người đây ta đó tình luôn dạt dào
Đâu ai ngờ, cũng chỉ là mộng
Nên ta đành, ôm hy vọng mà thôi
Nên dành yêu dấu nhớ mong
Cho vào giấc ngủ, dằn lòng xót xa
Đến khi nắng chói đầu non
Đến khi tỉnh giấc, tình còn mùa thu...
Chiều buông đêm, phủ xuống đời
Bên đây mờ mịch đường trời bóng mây
Tàn cơn chót lưỡi đầu môi
Người đây ta đó phai phôi tháng ngày
Ngày mưa rơi cũng khó nhọc
Nên đành lòng nuốt ngược giọt sâu cay
Quán đông cô độc một mình
Cố tìm vị giác trong dòng hơi men
Ở một thế giới tăm tối
Em ngồi đó nói nhỏ lời chia tay
Môi hồng mắt biếc tóc mềm
Ngày em đẹp nhất là ngày xa anh
Thế giới không có 2 người
Thời không đọng lại ngay lời em buông
"Lệ này không phải cho anh
Tim này không giữ 1 phần tình anh"
Một vài năm sau, em muốn cùng anh đến sống ở trấn nhỏ dưới núi thưa thớt dấu chân người. Sớm mai trèo lên đỉnh núi cao, xuống núi đi chợ mua rau quả. Nấu nướng quét dọn. Sinh con đẻ cái. Buổi chiều đọc một quyển sách. Buổi tối uống rượu, trò chuyện dưới cây hoa hạnh, mãi tới khi ánh trăng và giọt sương mát lạnh. Trong mơ, đi đến khe núi vắng vẻ um tùm cỏ đuôi phượng, tiếng chim lảnh lót, hạt giống trên cây nứt toác… cùng mệt mỏi ngủ thiếp dưới gốc cây. Lúc tỉnh dậy, em vẫn trẻ tuổi, anh vẫn chưa già.
Vừa xem xong batman dark knight. Lâu rồi mới có thứ bắt mình phải sai mê. Dán mắt vào như v. :p
Vì mình không phải là một nhà phê bình. Nên mình k dám phán gì hết. Chỉ là thèm đc lưu giữ những cảm xúc của bộ phim lại thôi. Âm ỉ trong đầu. Joker tuyệt vời quá làm gheb tị mất r. :) RIP mong chú an nghỉ và có thể tự hào về 1 kiệt tác chú đã tạo ra.